Lọc Truyện
Thế ngoại sơn trang

Triệu Tú Hòa đến cổng Thế ngoại sơn trang, sững sờ khi thấy Phong Lâm còn một nơi to lớn, xa hoa như vậy.

“Đây là Phong Lâm sao?” Ngồi trên xe cộng thêm việc không quen đường ở đây, nên thậm chí cô ta đã nghi ngờ bản thân đang ở thành phố khác.

“Vẫn còn ở Phong Lâm, chị Tú Hòa.” Triệu Đại Vĩ đáp: “Tôi muốn chữa bệnh cho bạn ở đây, sau khi điều trị xong, tôi sẽ đến Khâu Dã với chị.”

“Được!” Triệu Tú Hòa yên lặng gật đầu.

Bước xuống xe, Triệu Tú Hòa thấp thỏm đi theo sau Triệu Đại Vĩ.

Phùng Giai mặc chiếc váy bó sát ôm mông đi về phía Triệu Đại Vĩ.

Tận mắt nhìn thấy một người ăn mặc như vậy, mà còn trông xinh đẹp nữa, Triệu Tú Hòa không khỏi hâm mộ lại có chút ngại ngùng.

Cô ta đang nghĩ, mình ăn mặc như thế có đẹp không?

Phùng Giai nhìn bên cạnh Triệu Đại Vĩ đi theo một người phụ nữ, lộ vẻ kinh ngạc: “Đại Vĩ, đây là…”

“Đây là chị Tú Hòa ở cùng thôn, vừa hay nhà của chị ấy ở Khâu Dã, nên thuận đường về chung xe với tôi.”

“Ra là vậy, hoan nghênh.” Phùng Giai hào phóng nở một nụ cười vô cùng thân thiện.

Triệu Đại Vĩ thấy Phùng Giai như thế, chắc là do lúc nãy bị chị dâu Tiền Mỹ Lâm trêu chọc, nên trong lòng lóe lên những ý nghĩ muốn cùng Phùng Giai nảy sinh chút chuyện gì đó.

“Triệu Đại Vĩ, mày sa đọa rồi.” Triệu Đại Vĩ tự nói với bản thân.

Sau đó, anh chỉnh đốn tâm trạng, đi theo Phùng Giai vào phòng khách.

Ngụy Tử Phù đang đợi Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói với Triệu Tú Hòa: “Chị Tú Hòa, tôi phải chữa bệnh cho bạn rồi, chị đợi ở phòng khách, không mất nhiều thời gian đâu, tôi sẽ ra ngay.”

“Chị Giai, phiền chị chăm sóc cho chị Tú Hòa.” Triệu Đại Vĩ đáp.

“Biết rồi, bạn cậu đưa tới đây, tôi có thể không giúp cậu chăm sóc tốt được sao?” Phùng Giai là người chăm sóc cho Ngụy Tử Phù, cũng xem như là quản gia của Thế ngoại sơn trang này, làm việc rất có tâm, chu đáo.

Triệu Tú Hòa cũng lúng túng gật đầu.

Thế ngoại sơn trang này thật sự quá xa hoa, trước giờ cô ta chưa từng thấy xa hoa khí phách như vậy nên có chút rụt rè, ở đây rất thận trọng, vì sợ mình làm sai chuyện gì.

May mắn thay, Phùng Giai đã ngồi xuống tán gẫu với cô ta, điều này khiến cho sự căng thăng trong lòng cô ta bình tĩnh lại hơn.

Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù vào một phòng riêng biệt.

Ngụy Tử Phù hỏi: “Anh muốn uống nước Thái Tuế không?”

“Không cần đâu, tế bào ung thư trong người cô cơ bản đã biến mất, không buộc phải uống nước Thái Tuế nữa. Đây là lần điều trị cuối cùng, cũng căn bản là tập trung vào việc khôi phục thân thể cô.”

Nghe Triệu Đại Vĩ giải thích, Ngụy Tử Phù gật đầu, sau đó xoay người.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy đen dài khoét cổ chữ V, để lộ làn da trắng nõn.

Triệu Đại Vĩ nhìn ra được chiếc váy đen ôm sát thân hình của Ngụy Tử Phù, khiến cho dáng người của Ngụy Tử Phù nhấp nhô vô cùng kích thích.

Có lẽ là cổ áo chữ V hơi hở, Triệu Đại Vĩ còn thấy xương quai xanh thanh tú của Ngụy Tử Phù, cũng như một chút đường rãnh dưới viền cổ áo.

Thấy ánh mắt của Triệu Đại Vĩ, Ngụy Từ Phù càng nghiêng người qua.

Lúc nghiêng qua còn liếc nhìn Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ giả vờ bình tĩnh, giả vờ như không nhìn Ngụy Tử Phù.

Ngụy Tử Phù xấu hổ cười cười, sau đó mới cởi quần áo.

Triệu Đại Vĩ liền tiến hành điều trị cho Ngụy Tử Phù.

Lần điều trị cuối cùng này, có lẽ do ảnh hưởng của Tiền Mỹ Lâm vẫn còn, cũng có thể vì Ngụy Tử Phù sau bao lần điều trị đã trở nên xinh đẹp hơn, nên lần này Triệu Đại Vĩ mới mất tập trung.

Ngụy Tử Phù nói: “Đại Vĩ, tập trung vào.”

Triệu Đại Vĩ đỏ mặt: “Tôi đã rất tập trung rồi.”

“Tập trung nhìn ngắm người ta?” Ngụy Tử Phù đỏ mặt hỏi.

Phì!

Mặt Triệu Đại Vĩ đỏ như heo sữa kho tàu.

Nhọc nhằn điều trị xong, cuối cùng Triệu Đại Vĩ thở ra một hơi dài: “Được rồi, Tử Phù, sau này cô không còn mắc bệnh nan y gì nữa, có thể sống khỏe mạnh bình thường rồi.”

Ngụy Tử Phù nghe được lời đó, cô ấy cảm thấy gánh nặng cơ thể cô ấy đã phải chịu đựng hơn hai mươi năm trời đột nhiên hoàn toàn nhẹ nhõm.

“Cám ơn, Đại Vĩ!” Ngụy Tử Phù nhìn Triệu Đại Vĩ trước mặt, cảm thấy đặc biệt an tâm.

Nhìn một hồi, nhìn đến xuất thần.

Triệu Đại Vĩ hỏi ngược lại: “Vậy giờ cô nhìn tôi làm gì?”

Ngụy Tử Phù suy nghĩ một chút mới nhướng mày: “Đột nhiên tôi nhận ra trông anh khá được.”

Vừa nói, cô ấy vừa ngồi dậy.

Nhìn dáng vẻ Ngụy Tử Phù nói lời này, Triệu Đại Vĩ không tránh khỏi rung động.

Giờ đây.

Đột nhiên Ngụy Từ Phù cầm lấy váy sau lưng Triệu Đại Vĩ, đứng lên, nhẹ nhàng khoác lên người.

Triệu Đại Vĩ không nói nên lời.

Vừa rồi anh còn tưởng rằng Ngụy Tử Phù đang muốn làm gì đó, nhưng Ngụy Tử Phù chỉ ngồi dậy, cầm lấy quần áo của cô ấy.

Triệu Đại Vĩ thấy Ngụy Tử Phù nâng bàn tay mềm mại như hoa sen của mình lên, sau đó đưa váy che thân, cảnh tượng lúc đó đẹp tuyệt!

Nhận thấy sự thất thần của Triệu Đại Vĩ, Ngụy Tử Phù cũng ngượng ngùng cười: “Đẹp không?”

“Đương nhiên đẹp, sợ rằng trên thế gian này không được mấy người đẹp hơn cô.” Triệu Đại Vĩ giật mình, sau đó lấy lại sự tỉnh táo.

Câu nói này khiến Ngụy Tử Phù rất vui vẻ: “Đại Vĩ, vì anh đã cứu tôi, tôi quyết định cho anh một cơ hội được ôm tôi.”

Miệng Ngụy Tử Phù nói thế, nhưng cô ấy đã chủ động ôm lấy Triệu Đại Vĩ.

Cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể của Ngụy Tử Phù, Triệu Đại Vĩ dường như đã ngầm hiểu trong lòng.

Thấy hai người hơi bối rối, đột nhiên bên ngoài có tiếng ghế chuyển động.

Nghĩ rằng có người vào, Ngụy Tử Phù tỉnh táo lại ngay tức khắc, xấu hổ đẩy Triệu Đại Vĩ ra, giả bộ nghiêm túc: “Đến Khâu Dã làm xong việc nhanh rồi trở về.”

“Còn nữa, một vài chuyện trong ngành khách sạn ở Khâu Dã, tôi đã kêu chị Phùng làm thành tài liệu. Sau khi anh đến Khâu Dã, có thể đọc tài liệu này trước, sau đó hãy hành động.”

Người phụ nữ lúc nãy còn rối bời, đảo mắt liền trở thành một ngự tỷ cao quý, công phu lật mặt của Ngụy Tử Phù thực sự khiến cho Triệu Đại Vĩ kinh ngạc.

Triệu Đại Vĩ cũng đành phải kiềm chế suy nghĩ của mình: “Tôi biết rồi.”

“Không có vấn đề gì khác, vậy tôi đi Khâu Dã đây.”

“Đi đi, đi đường cẩn thận, người bên phía Khâu Dã, nghe nói bây giờ họ đang rất hận anh.” Rõ ràng, Ngụy Tử Phù cũng nghe nói về việc này.

“Thế là tốt nhất, đúng lúc tôi định giáo huấn cho bọn họ một bài học.” Triệu Đại Vĩ mang theo mục tiêu hướng đến Khâu Dã.

Nói rồi, Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù cùng đi ra.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Phùng, bệnh của Tử Phù đã khỏi hoàn toàn, tôi sẽ cùng chị Tú Hoà đến Khâu Dã.”

“Bệnh của Tử Phù đã khỏi hẳn rồi? Về sau có tái phát không?” Phùng Giai kích động.

Dù sớm biết bệnh tình của Ngụy Từ Phù nhất định sẽ thuyên giảm, nhưng khi ngày này đến, cô ấy vẫn không khỏi vui mừng.

“Sẽ không.” Lời nói của Triệu Đại Vĩ khiến Phùng Giai cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ đi rất nhiều.

“Đại Vĩ, buổi trưa có muốn ở lại ăn cơm không?” Phùng Giai hỏi.

“Không được, tôi phải đi sớm nên không ở lại.”

“Vậy tôi tiễn cậu.” Phùng Giai và Ngụy Tử Phù cùng nhau tiễn Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hòa lên xe.

...

Trên xe.

Triệu Tú Hòa tò mò hỏi: “Ngụy tổng và chị Phùng thật sự rất xinh đẹp, cô Ngụy tổng đó là bạn gái của cậu sao?”

“Là bạn, không phải bạn gái.” Triệu Đại Vĩ đáp.

Sau đó Triệu Tú Hòa nảy ra một ý nghĩ: “Một người đẹp như Ngụy tổng, nếu bỏ lỡ thì uổng, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội.”

Triệu Đại Vĩ cười: “Tùy duyên.”

Hai người nói chuyện đơn giản suốt quãng đường, cuối cùng sau hơn hai giờ đồng hồ, Triệu Đại Vĩ dừng xe trước cửa nhà Hạ Vĩ, chồng của Triệu Tú Hòa.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!