Lọc Truyện

Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh - Tiền Mỹ Lâm

Hóa ra Triệu Tú Hòa từ Khâu Dã trở về nhà bố mẹ đẻ, hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của chồng, nói rằng sẽ ly hôn.

Đầu óc Triệu Tú Hòa như sắp nổ tung!

Mình bị đánh không nói thì thôi, kết quả còn bị buộc phải ly hôn, cái kiểu gì thế này!

Triệu Tú Hòa tức đến mức muốn bắt xe trở về Khâu Dã liền, đòi nhà chồng một lời giải thích.

“Không được đi” Mọi người khuyên nhủ Triệu Tú Hòa lúc này không nên về.

“Tú Hòa, ở Khâu Dã nguy hiểm lắm, con quay về chẳng phải là cừu vào miệng cọp sao?”

“Tú Hòa, nếu như con thật sự muốn quay về thì nói với Đại Vĩ một tiếng đi. Đại Vĩ có bản lĩnh như vậy chắc chắn sẽ nghĩ ra được cách hay.”

“Đúng vậy, nên tìm Triệu tổng, anh ấy vừa lợi hại vừa có quan hệ tốt, chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều so với việc con về một mình.”

Triệu Tú Hòa nghe thế thì chần chừ.

Không phải cô ta không biết tìm Triệu Đại Vĩ hữu ích hơn, nhưng lần trước cô ta đã làm phiền đến Triệu Đại Vĩ rồi, lần này lại tìm Triệu Đại Vĩ nữa, cô ta áy náy trong lòng.

Đêm đó, Triệu Tú Hòa nhân lúc mọi người trong gia đình không để ý lẻn về Khâu Dã.

May mắn thay, người nhà Triệu Tú Hòa phản ứng nhanh, nhờ người thân, bạn bè ngăn Triệu Tú Hòa lại ở ga tàu.

Cuối cùng, Triệu Tú Hòa đã bị cản lại và được gọi về thôn.

Sự việc này cũng khiến trong thôn chấn động, mọi người bàn tán xôn xao.

Buổi sáng, khi Tiền Mỹ Lâm nghe về điều này, cô ấy đã kể cho Triệu Đại Vĩ, hỏi Triệu Đại Vĩ xem có cách gì không.

Cô ấy thở dài: “Triệu Tú Hòa đúng số khổ, bản thân vì chuyện của chú mà bị người bên Khâu Dã đánh đập, bây giờ còn bị chồng đòi ly hôn, thế này cũng hơi thảm.”

“Đại Vĩ, chú có cách nào giúp Triệu Tú Hòa không?” Tiền Mỹ Lâm cảm thấy chuyện này ít nhiều liên quan đến Triệu Đại Vĩ, vì vậy Triệu Đại Vĩ nên lo chuyện này.

Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Vừa hay, tôi sắp đi công tác ở Khâu Dã, định mở rộng khách sạn ở Khâu Dã. Vậy thế này đi, tôi đưa Triệu Tú Hòa về, có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy trên đường đi.”

“Chú muốn đến Khâu Dã?” Tiền Mỹ Lâm vội xua tay: “Không, quá nguy hiểm, người bên phía Khâu Dã còn đánh cả Triệu Tú Hòa, nếu chú đi, thế nào cũng sẽ bị đánh.”

Tiền Mỹ Lâm phản đối chuyện này.

Triệu Đại Vĩ vỗ vỗ vai Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, chị vẫn không biết thực lực của tôi sao? Dăm ba kẻ bình thường không thể đánh lại tôi. Nếu có nhiều người mà mọi người vẫn chưa đến thì tôi đã sớm chạy mất dạng, người ta cũng không đánh được tôi.”

Tiền Mỹ Lâm vẫn lo lắng.

Triệu Đại Vĩ đáp: “Tôi đến Khâu Dã, cũng là muốn tuyển người, đến lúc đó bên cạnh tôi hơi bị đông, ai dám động vào tôi.”

Thấy Triệu Đại Vĩ thực sự muốn đi Khâu Dã, Tiền Mỹ Lâm đành nói: “Vậy được, chú đã kiên quyết muốn đi, chị dâu sẽ không ngăn cản. Nhưng chú phải cẩn thận hơn, biết không?”

“Tôi biết rồi chị dâu.”

Triệu Đại Vĩ thấy xung quanh không có ai, lén lút ôm Tiền Mỹ Lâm, ép bức hôn một cái rồi nhanh chóng nói: “Tôi đi tìm Triệu Tú Hòa, nói với cô ấy chuyện đi Khâu Dã.”

Mặt Tiền Mỹ Lâm đỏ bừng.

Nhưng nghĩ đến Triệu Đại Vĩ, đều đã nhận định là người của mình thì chút tiện nghi này có tính chi đâu, dù hơi quá đáng, cũng không thành vấn đề!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm dần dần bình tĩnh trở lại.

...

Nhà Triệu Tú Hòa.

Lúc này, mọi người đều ở nhà Triệu Tú Hòa, đưa ra lời khuyên cho Triệu Tú Hòa, có người còn mắng chồng Triệu Tú Hòa là đồ không ra gì.

Vợ mình bị đánh, thân là đàn ông, đã không đứng ra bảo vệ vợ, đến phút cuối lại còn đá vợ mình đi, đây là cái thứ gì?

“Ly hôn! Nói cho con biết, Tú Hòa, con sẽ không hạnh phúc khi sống với một người đàn ông như thế đâu.”

“Tú Hòa à, tục ngữ nói rất chuẩn, tội phá hủy hôn nhân gia đình còn nặng hơn cả tội phá hủy một ngôi đền. Chuyện ly hôn vẫn nên thận trọng.”

“Tú Hòa, con tự mình quyết định đi, dù con quyết định thế nào, cả nhà cũng ủng hộ con.”

Triệu Tú Hòa nghẹn ngào: “Vấn đề bây giờ không phải là con muốn ly hôn hay không, mà là anh ta nằng nặc đòi ly hôn, con không có lựa chọn nào khác.”

Mọi người đều im lặng.

Dường như lúc này mọi người mới nhớ ra giờ không phải là vấn đề có nên ly hôn hay không, mà là Triệu Tú Hòa chỉ có một lựa chọn duy nhất là ly hôn, không có lựa chọn thứ hai.

“Tại sao không có lựa chọn? Có thể cho tôi biết lý do chồng chị đòi ly hôn không?” Triệu Đại Vĩ bước từ cửa vào.

Xoạt!

Ánh mắt của mọi người đều nằm trên người Triệu Đại Vĩ.

Khi Triệu Tú Hoa thấy Triệu Đại Vĩ thì có chút hoảng hốt và quẫn bách.

Nhưng Triệu Đại Vĩ đã hỏi, cô ta chỉ đành trả lời: “Chồng tôi nói cứ tiếp tục thế này, mấy năm không gặp được mặt nhau, sống chung rồi cứ nơm nớp lo sợ, chi bằng chia tay luôn đi, để tôi tìm một người tốt.”

Triệu Đại Vĩ hỏi: “Chị đã không qua được thì tại sao anh ta không biết tự đến?”

Mọi người đều đồng ý.

“Đúng vậy, con không thể quay lại Khâu Dã, vậy anh ta đến Phong Lâm không phải cũng thế sao?”

Triệu Tú Hòa giải thích: “Anh ta làm việc ở Khâu Dã, không muốn từ chức.”

“Không muốn từ chức thì từ vợ à? ” Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ, đối với chồng của Triệu Tú Hòa có thể nói là không nhịn được mà ghét bỏ.

Triệu Đại Vĩ đáp: “Chị Tú Hòa, anh ta đã nhất quyết ly hôn, vậy dù thế nào, ít nhất chúng ta cũng nên đến Khâu Dã một chuyến xem tình hình ra sao. Xác định không thể vãn hồi, thì tôi khuyên chị dứt khoát luôn.”

“Nếu đến Khâu Dã, tôi có thể đi cùng chị.” Triệu Đại Vĩ nói thêm.

Triệu Tú Hòa vừa kinh ngạc vừa xúc động nhìn Triệu Đại Vĩ.

“Chuyện này... Chuyện này làm phiền cậu quá…” Triệu Tú Hòa rất xấu hổ.

“Tôi vốn định đi Khâu Dã, nên lần này tôi đi với chị về nhà chồng, cũng chỉ là thuận tiện.” Triệu Đại Vĩ nói.

Triệu Tú Hòa nghe thế cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Vậy thì… Thì… Khi nào cậu đi, Triệu tổng?”

“Hôm nay đi, tôi chuẩn bị chút.”

Triệu Đại Vĩ sắp xếp ổn thỏa bên Phong Lâm xong đã có ý đi Khâu Dã.

Anh đến Khâu Dã, ngoài việc khách sạn, anh còn tiện tay xử lý đám người cặn bã ở Khâu Dã.

Suy cho cùng, đám người đó thực sự ức hiếp người quá đáng!

Triệu Đại Vĩ quay về cũng tự mình tiến hành chuẩn bị.

Tiền Mỹ Lâm giúp Triệu Đại Vĩ thu dọn đồ đạc, kêu Triệu Đại Vĩ nhớ quay về sớm.

Lương Thu Tĩnh nói: “Chị dâu, anh Triệu đi, chắc chắn chị có chuyện riêng muốn nói với anh Triệu, vậy tôi không làm phiền nữa, hai người cứ tự nhiên thì thầm.”

Cô ấy đi ra để lại không gian riêng tư cho Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm.

Tiền Mỹ Lâm cười: “Thu Tĩnh này toàn nói linh tinh.”

“Tôi nghĩ cô ấy nói không sai.” Triệu Đại Vĩ nghĩ đến việc sẽ không gặp Tiền Mỹ Lâm trong một hai tháng, hoặc thậm chí lâu hơn thì hoảng sợ.

Nhìn Tiền Mỹ Lâm, phát hiện hôm nay Tiền Mỹ Lâm ăn mặc siêu đẹp, Triệu Đại Vĩ lại mất tập trung.

Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt.

Suy nghĩ rồi, cô ấy chỉ nói: “Trở về an toàn, biết không?”

“Chỉ muốn nói điều này với tôi thôi?” Triệu Đại Vĩ cười gian.

“Còn gì để nói nữa?” Tiền Mỹ Lâm nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật, cô ấy không thể nói ra những lời sến súa đó được, thế nên cô ấy đáp: “Còn lời khác, chị dâu đợi chú về rồi nói.”

“Vậy được.” Mặc dù hơi mất hứng, nhưng rất nhanh Triệu Đại Vĩ nghĩ mình phải sớm trở về.

Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm cùng bước ra.

Lương Thu Tĩnh tò mò nhìn hai người họ: “Thì thầm xong rồi sao?”

“Thì thầm gì, Thu Tĩnh, cô nghĩ nhiều rồi.” Vẻ mặt Tiền Mỹ Lâm giống hơi say, nhưng may là không có gì đáng xấu hổ không dám nhìn mặt người khác, vì vậy cô ấy đứng thẳng, cây ngay không sợ chết đứng.

Trong khi nói chuyện, Triệu Tú Hòa cũng thu xếp đồ đạc xong và đi đến nhà Triệu Đại Vĩ.

Triệu Tú Hòa lên xe.

Triệu Đại Vĩ nói: “Trước khi đến Khâu Dã, tôi muốn đến nhà bạn một chuyến rồi sau đó mới đi Khâu Dã được không?”

Triệu Tú Hòa gật đầu.

Sau đó, Triệu Đại Vĩ lái xe đến Thế ngoại sơn trang, anh muốn trị liệu cho Ngụy Tử Phù lần cuối.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!