Lọc Truyện

Tiên Y Chí Tôn - Lâm Vân (FULL)

Phùng Thông cười khẩy nói: “Bà đánh con tôi thành ra như vậy, sao tôi có thể bỏ qua cho các người chứ? Hừ, hôm nay, tôi sẽ tiễn các người lên Tây Thiên!” 

Trần Nhàn hoảng sợ vội nói: “Bác sĩ Phùng, chuyện hôm đó là lỗi của con tôi, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, trong nhà tôi còn có hai ba vạn gửi ngân hàng, tôi sẽ gửi hết cho cậu, tôi chỉ xin cậu có thể bỏ qua cho Lâm Vân!” 

“Hai ba vạn?” 

Phùng Thông khựng lại, sau đó hắn tức giận nói: “Tiền nhiều như vậy à? Bà cho rằng tôi chưa từng thấy tiền sao? Hừ, tôi nói cho bà biết, hôm nay hai mẹ con các người chết chắc rồi!” 

Trần Nhàn khóc nức nở, khổ sở van xin: “Bác sĩ Phùng, cho dù như thế nào, tôi sẽ nghĩ mọi cách để bồi thường cho cậu, chỉ cần xin cậu tha cho Lâm Vân, nếu như cậu vẫn chưa nguôi giận thì giết tôi cũng được!” 

“Mạng của bà đáng giá hơn tiền sao?” Vẻ mặt Phùng Thông hết sức ngang ngược: “Tôi sống trên đời này lâu như vậy, ngoại trừ cha tôi ra thì chưa có ai dám đánh tôi, tôi phải lấy mạng của nó!” 

“Cầu xin cậu!” Trần Nhàn không ngừng van xin. 

Còn Phùng Thông lại như không thấy, ngậm điếu thuốc chờ Lâm Vân đến. 

Vài phút sau, Lâm Vân thở hổn hển chạy đến nhà kho bị bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây. 

Lâm Vân trông có vẻ khá thanh tú, vóc người gầy yếu giống như một học sinh chưa tốt nghiệp, nhưng lúc này, giữa hai mắt hắn hiện lên sự tàn ác, từ xa có thể cảm nhận được sát ý mãnh liệt trên người hắn. 

Lâm Vân vừa mới đi vào nhà kho, hai mắt Phùng Thông sáng lên, hắn nhịn không được đứng lên nói: “Bưu Tử, thằng nhóc kia đến rồi!” 

“Thằng nhóc này có chút can đảm, dám một mình vào hang cọp!” Khóe miệng Trần Bưu nhếch lên, hắn cười lạnh nói: “Mặc dù can đảm rất đáng khen, nhưng hôm nay hắn chạy trời cũng không khỏi nắng, nhất định phải chết.” 

Trần Bưu nói xong thì liếc nhìn các anh em bên cạnh: “Lên!” 

Hơn mười người cầm mấy loại ống thép, cây côn, con dao bao vây Lâm Vân. 

Lâm Vân không quan tâm đến mấy người này, hắn nhìn thấy Trần Nhàn chỉ đang bị trói thôi mới thở phào nhẹ nhõm. “Mẹ đừng sốt ruột, con đến cứu mẹ đây!” Lâm Vân an ủi. 

Trần Nhàn nghe thấy giọng Lâm Vân thì giống như con mèo bị giẫm phải đuôi lập tức ngọ nguậy đứng dậy, gào to: “Lâm Vân mau chạy đi, không cần lo cho mẹ, hắn muốn giết con đấy!” 

“Ha ha!” Phùng Thông cười gằn nói: “Đã đến đây rồi, còn muốn chạy trốn sao?” 

Phùng Thông lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, độc ác nói: “Không ngờ thằng nhóc nhà ngươi vẫn là một đứa con có hiếu, dám một mình vào hang cọp, hôm nay tao sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để hành hạ mày, cho mày hối hận khi sinh ra trên đời này!” 

Trần Bưu ở bên cạnh thích thú nhìn Lâm Vân: “Thằng nhóc này chẳng qua chỉ là một bác sĩ thực tập nho nhỏ, vậy mà lại dám vuốt râu cọp của anh Phùng, thật sự là tìm chết, tao khuyên mày nên tự sát đi, nếu không chút nữa tao sẽ có mấy trăm cách làm cho mày sống không bằng chết!” 

Lâm Vân quan sát mười mấy người bên cạnh, vẻ mặt thoáng khinh thường: “Phùng Thông, mày gọi một đám phế vật như vậy đến để đối phó tao sao? Trong mắt tao, đám người này chẳng qua là chó gà mà thôi!” 

Nếu là Lâm Vân trước kia thì không dám nói như vậy, nhưng bây giờ cơ thể của hắn đã được điều chỉnh thuật Nguyên Thần Tinh Thần, sáu giác quan, nhanh nhẹn, sức mạnh đã vượt xa trước kia, đối phó với mấy tên đần độn này, hắn không sợ chút nào. 

“Láo toét! Chết đến nơi còn dám mạnh miệng!” Phùng Thông giận dữ nói: “Bưu Tử, ngươi đừng nói nữa, mau phế thằng nhóc này đi!” 

“Được!” Trần Bưu nói với tên bên cạnh Lâm Vân: “Sơn Tử, không nghe anh Phùng nói sao? Phế thằng nhóc này đi!” 

Người tên Sơn Tử tiến lên, quơ ống thép trong tay, hắn ta vô cùng kiêu ngạo nói: “Anh Phùng, anh muốn tôi đánh chân trái hay chân phải hắn trước? Hoặc là cái chân thứ ba cũng được!” 

Một đám côn đồ cười ha hả, Trần Bưu và Phùng Thông cũng nở một nụ cười giễu cợt, giống như đang ung dung gây khó dễ cho Lâm Vân. 

Lâm Vân nhìn thấy một tên vạm vỡ trước mắt, mặc dù thân hình cao lớn nhưng chẳng qua chỉ là một thân cậy mạnh mà thôi. Lâm Vân khinh thường nói: “Chỉ bằng mày mà muốn đánh gãy chân của tao sao? Mày đang nói mớ à!” 

“Hỗn láo!” Sơn Tử giận dữ nói: “Vịt chết còn mạnh miệng, xem tao trừng trị mày thế nào!” Trong mắt Sơn Tử lộ vẻ tinh ranh, sau đó hắn ta quơ ống thép trong tay, đập thẳng vào sau gáy Lâm Vân. 

“Lâm Vân, cẩn thận!” Nước mắt Trần Nhàn tuông ra, bà đau đớn vô cùng. 

Khi thấy ống thép trong tay Sơn Tử gần đến đỉnh đầu mình, đột nhiên Lâm Vân ra tay. Hắn bắt lấy cổ tay Sơn Tử, chỉ dùng chút sức lực, Sơn Tử bị đau không nhịn được, “rầm” một tiếng, ống thép trong tay rơi xuống đất. 

“Được lắm nhóc, gầy như khỉ nhưng sức lực lại mạnh như vậy!” Sơn Tử thoáng hoảng hốt, sau đó hắn ta định rút tay lại, ra tay với Lâm Vân lần nữa. Nhưng không ngờ bàn tay của Lâm Vân giống như một chiếc kìm lớn, cho dù hắn ta dùng sức thế nào cũng không thoát ra được. 

Mặt Sơn Tử đỏ bừng, hắn ta giận dữ nói: “Thằng nhóc này, mày buông tay ra!” 

“Công phu như mèo cào vậy mà dám đứng trước mặt tao rêu rao sao? Đúng thật là không biết sống chết!” Lâm Vân cảm thấy rất buồn cười, sau đó giơ tay lên đấm vào bụng của Sơn Tử. 

“A!” Sơn Tử kêu thảm thiết, cơ thể văng ra ngoài, sau đó tông mạnh lên cái kệ sắt. 

Lâm Vân chộp ống thép đang rơi xuống, sau đó cầm lấy chậm rãi đi đến trước mặt Sơn Tử: “Mày nói xem, ta nên đánh gãy chân phải hay chân trái trước hả? Hay là chân thứ ba cũng được!” 

“Mày…. mày…” Giả Sơn không ngừng run rẩy nói: “Mày dừng tay, nếu không bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!