Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Không dám, bởi vì căn bản là không thẳng được. Nếu hôm nay anh ta tiếp tục vay tiền đế cá CƯỢC, rất có thế sẽ cược đến nỗi khiến nhà anh ta phá sản.
Chuyện này khiến tất cả mọi người luống cuống hết tay chân, đặc biệt là mấy người chỉ biết làm công ăn lương. Vừa nãy bọn họ bị Vương Thông đầu độc, đầu óc nhất thời nóng lên mới đi vay nợ.
Giờ phút này số nợ của họ đã lên tới mấy vạn rồi, với số tiền lương chí ba bốn nghìn mồi tháng của họ thì biết trả đến lúc nào mới xong?
Có người thậm chí đã sợ đến tái xanh mặt mày.
Lạc Tú liếc mắt nhìn mọi người, anh vốn không định nhúng tay vào, nhưng lúc này, nhìn mấy công nhân viên của công ty vì mượn số tiền lớn mà âu sầu buồn bã… dù sao cũng là nhân viên của mình, cho nên Lạc Tú chỉ đành thờ dài một tiếng.
“Cho tôi mượn một vạn.”
Một giọng nói không hợp với không khí lúc này bất chợt vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện người đang nói lại là Lạc Tú.
“Lạc Tú, không thể mượn được, một khi mượn sẽ nợ càng nhiều đó.“ Trương Thục Phi kinh ngạc nhắc nhờ.
Giờ này tất cả mọi người còn đang nghĩ cách khác đế giải quyết, thế mà anh lại muốn mượn tiền ư?
“Thắng lại là được.” Giọng nói của Lạc Tú vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mọi người lại quay sang nhìn Lạc Tú như đang nhìn một thầng ngu.
Tháng lại ư?
Anh lấy cái gì đế tháng lại?
Bây giờ, tất cả bọn họ đã biết, ở cái sòng bạc này, căn bản là không thẳng nối, chắc chắn cái tên lắc xúc xắc kia có vấn đề.
Hơn nữa trong âri tượng của Trương Thục Phi, ngay cá bài tú-lơ-khơ mà Lạc Tú cũng không biết chơi, chứ nói gì tới cá CƯỢC.
Đến tay già đời chốn sòng bạc như Vương Thông cũng thua, sao Lạc Tú có thể tháng chứ?
“Tốt, đưa cho cậu ta một vạn, bây giờ cậu ta sẽ là người đại diện cho bọn mày.” A Đao cười khấy, nháy mắt ra hiệu với người lắc xúc xắc.
Thắng lại sao?
Có thể thấng lại mới là lạ!
Nếu có thế tháng, bọn họ còn mở sòng bạc làm gì?
Đây rõ ràng là một cái bẫy đế câu đám người kia vào tròng, hơn nữa, đây là địa bàn của Hồng Bưu, cho dù bị chọc thúng kế hoạch cũng không cỏ ai dám chống đối!
Một vạn tệ bị vứt thầng xuống bàn.
“Cược tiểu!”
“Cược tiếu sao?” Mọi người nghe câu này xong, suýt nữa đã phun ra một ngụm máu tươi vì tức.
Người ta còn chưa lâc xúc xâc, vậy mà anh đã đặt cược là tiếu sao?
Ngay cả Trương Thục Phi cũng giận đến mức suýt thì chửi bậy.
A Đao liếc mát nhìn thoáng qua Lạc Tú với vẻ châm chọc, đúng là gặp phải tên ngu ngốc.
Người lắc xúc xắc ớ nơi này không chỉ có kỹ thuật điêu luyện, muốn ra đại thì có thế lắc ra điếm đại, mà thậm chí còn có thế lắc ra số điếm tùy theo ý thích của anh ta.
Hơn nữa đống xúc xắc này có cơ quan riêng biệt, có thế quyết định tiểu hay đại ngay trong nháy mát nó được mờ ra.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!