Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Nhìn thấy sắc mặt của Giản Linh, Âu Tuấn dần dần nhíu mày: "Giản Linh, sao sắc mặt của cô lại khó coi như vậy?"

Giản Linh không trả lời, cô chỉ tập trung vào động tác trên tay.

Linh lực của cô, quả thật là khó tác dụng chữa lành, khả năng tự hồi phục của cô cũng tốt hơn người bình thường. Nhưng năng lực chữa lành này có khuyết điểm rất lớn, nếu không đám người của bộ đặc thù cũng không ưu tiên chọn máu của Nick chuẩn bị sẵn.

Sự chữa lành của Giản Linh, giống như là chuyển nỗi đau của người khác lên cơ thể mình, sau đó dựa vào khả năng hồi phục của mình để chịu đựng.

Tại sao người của bộ đặc thù lại một lòng một dạ với Giản Linh như vậy, đầu tiên, tất nhiên là Giản Linh chăm sóc họ rất chu đáo dù là trong công việc hay cuộc sống.

Thứ hai, họ từng tận mắt nhìn thấy đội trưởng Giản đã chịu sự đau khổ lớn như thế nào vì những người bị thương trong lúc làm nhiệm vụ.

Nhưng Âu Tuấn không hề biết chuyện này.

Gianh Dương Minh đã gọi điện thoại dặn dò xong những việc tiếp theo, anh ta vừa đi đến thì nhìn thấy cảnh này, không kiềm được ngơ ngác, sợ hãi nói: "Đội trưởng Giản, cô…"

Giang Dương Minh nhìn thấy chiếc lọ nhỏ đã trống rỗng trên sàn nhà, không nhịn được hỏi: "Máu của Nick, không có tác dụng gì với đội phó Âu ư?"

Giản Linh gật đầu, cô vẫn luôn nín thở, cho đến khi lòng bàn tay của Âu Tuấn lành lại không còn vết thương.

Cô mới thở phào một hơi, ngước lên nhìn Âu Tuấn, trong mắt toàn là sự lo lắng: "Anh làm tôi sợ chết đi được, tay không tấc sắt mà muốn xông lên phía trước, sau này không được làm như thế nữa, những vụ án sau này chúng ta phải đối mặt không giống với những nhiệm vụ trước đây của anh, không phải anh có bản lĩnh tốt là dễ dàng giải quyết, đã biết chưa?"

Âu Tuấn nhìn thấy đôi mắt như vậy, ngay cả nửa chữ không, anh cũng không nói ra được.

Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Biết rồi." Ngón tay anh nhẹ nhàng sượt qua mũi cô: "Làm cô lo lắng rồi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Nhưng mày anh nhíu chặt vẫn chưa giãn ra, anh nhẹ nhàng sờ má cô: "Chỉ là, sao sắc mặt của cô lại trở nên khó coi như vậy."

Giản Linh khẽ cắn môi, không trả lời. Cô không thể nói tại vì đau, đúng không? Dù gì thì lúc nãy Âu Tuấn bị thương, sắc mặt lại không thay đổi.

Bây giờ cô chịu nỗi đau này, mặt lại nhợt nhạt như thế, cô làm gì dám nói ra chứ, thật mất mặt!

Vẫn là Hạ Ly không biết giữ mồm giữ miệng, rõ ràng là lúc nãy còn yếu ớt đến sắp mất hình dáng luôn rồi, cái miệng lại không yếu ớt, cô ta nói hết những nhược điểm khi chữa lành vết thương của Giản Linh cho Âu Tuấn hiểu rõ.

Hơn nữa Hạ Ly còn vô cùng chu đáo cho một giải thích trực quan nhất về sắc mặt nhợt nhạt của Giản Linh, Hạ Ly nói: "Đội phó Âu, mặt của đội trưởng Giản vốn dĩ đã nhợt nhạt. Anh đừng thấy bình thường cô ấy dường như có vẻ rất kiên cường, thật ra cô ấy chỉ là miệng khá cứng, còn các  chỗ khác đều mềm mại, đặc biệt là lòng mềm nhất.

Giản Linh thật sự ước gì có thể cắn chết con ma nữ không làm cho người khác bớt lo này, cô nghiến răng nói một câu: "Đúng vậy, lòng tôi mềm nhất, nếu không cô cứ có dáng vẻ không làm người khác bớt lo như vậy, tôi đã sớm trừng trị cô không biết bao nhiêu lần rồi…"

Lời của Hạ Ly làm mắt của Âu Tuấn mở to hơn, một góc nào đó trong trái tim dường như bị nhói đau, anh cúi xuống nhìn chằm chằm Giản Linh, nghiêm túc hỏi: "Cô là đồ ngốc phải không?"

Giản Linh bĩu môi nhìn anh: "Này, không phải… chúng ta mãi mại bất thành nhân nghĩa tại*, sao anh lại có thể nói tôi ngốc chứ?"

*Mãi mại bất thành nhân nghĩa tại: mua bán không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn.

Cô lại bắt đầu nói lung tung, cái gì mà mãi mại bất thành nhân nghĩa tại.

Nhưng trước mắt Âu Tuấn lại không có ý muốn nói nhiều với cô, anh nhíu mày: "Tôi là một người đàn ông, còn để một cô gái giúp chịu đựng nỗi đau, tôi cũng không cần mặt mũi nữa."

Giản Linh nghĩ một chút: "Vậy sau này anh có cẩn thận hơn một chút không?"

Âu Tuấn im lặng vài giây, khẽ thở dài, lại sờ má cô: "Biết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận, sẽ không bồng bột như vậy nữa."

Hạ Ly bên cạnh nhìn, trong lòng không kiềm được thầm thán phục: "Đội trưởng Giản của chúng ta giỏi quá, thiếu tá lính đặc chủng đẹp trai như vậy, con người kiên cường, bị đội trưởng Giản dễ dàng chỉnh đốn đến ngoan ngoãn, sắt cứng rồi cũng hóa mềm.

Dù sao cái miệng của Hạ Linh cũng nói toạc hết ra rồi, Giản Linh cũng không còn che giấu, cô không nhịn được lắc cổ tay, thở hổn hển nói: "Thế mà anh có thể không nhíu mày chút nào, đau chết bé cưng rồi."

Âu Tuấn nghe cô nói thế thì trong lòng không thoải mái, anh không lên tiếng, chỉ nắm lấy tay cô, dùng hơi ấm của lòng bàn tay ủ ấm tay cô.

Giang Dương Minh ở bên cạnh nói: "Tôi đã thông báo tình hình ở đây cho bên dưới rồi, đơn vị liên quan sẽ đến đây thu dọn, tôi ở đây chờ họ đến là được."

Giản Linh gật đầu: "Tôi và Âu Tuấn đưa đứa bé đến bệnh viện khám xem sao."

Nói rồi, Giản Linh nhíu mày: "Chỉ mới nhìn một chút thôi thì đã thấy không ít vết thương rồi, không biết trên người còn có tình huống gì."

Giản tay vươn tay về phía búp bê, trên mặt búp bê lại có ánh sáng xanh của hoa văn lời nguyền loé lên, đưa con búp bê đã tạm thời được phong ấn cho Giang Dương Minh: "Anh đưa nó về, cấm ở cấp độ ba, tôi sẽ xử lý sau."

"Được." Giang Dương Minh gật đầu đồng ý.

Âu Tuấn bế cô bé vẫn còn ngất xỉu lên, đi cùng Giản Linh xuống tầng.

Thật ra động tĩnh trong phòng lúc trước cũng không nhỏ, nhưng lúc nãy Giang Dương Minh ra ngoài gọi điện thoại đã thuận tiện dùng khống chế tâm trí đuổi hết những hàng xóm có ý định muốn nhìn ngó rồi.

Nên không thu hút nhiều sự chú ý.

Xe đi thẳng đến bệnh viện, trên đường, Âu Tuấn có hơi lo lắng, anh từ gương chiếu hậu nhìn chỗ ngồi phía sau, Giản Linh ôm bé gái ngồi ở phía sau.

Mặc dù Âu Tuấn cũng biết đứa bé rất đáng thương, nhưng anh lo lắng cho con khỉ Giản Linh này mềm lòng hơn.

Vì vậy Âu Tuấn không kiềm được nói: "Sắp đến bệnh viện rồi, cô đừng sốt ruột."

Âu Tuấn đã biết khuyết điểm nghiêm khi chữa lành vết thương của Giản Linh, chỉ sợ cô không chịu được chuyển những vết thương của đứa bé lên người mình.

Tuy đứa bé đáng thương, nhưng lòng của con người là như vậy, luôn có thứ đau lòng hơn.

Giản Linh ngước mắt nhìn anh, dường như đột nhiên hiểu được tại sao Âu Tuấn lại bỗng nhiên nói như vậy.

Đôi mắt bỗng chốc cười cong lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!