Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Hạ Ly vẫn chưa khôi phục lại từ trong linh năng công kích đau khổ của ngẫu linh, linh hồn vẫn cứ lập lòe hư hư thực thực, có vẻ như cực kỳ yếu ớt.

Giản Linh không nói một lời, tùy ý ấn lên một mảnh vỡ thủy tinh của cái chụp đèn vỡ trên mặt đất, làm đứt ngón tay, rồi đút ngón tay vào miệng Hạ Ly.

Có máu của Giản Linh, vốn dĩ linh hồn còn hư hư thực thực của Hạ Ly đã nhanh chóng ổn định lại.

Cô ta khó khăn nói: "Đội trưởng Giản, không phải là tôi bồng bột… con ngẫu linh này muốn đưa đứa bé đó đi."

Đương nhiên Giản Linh hiểu rõ, Hạ Ly nói đưa đi có nghĩa là gì, là muốn cô bé đó chết.

Trong quy luật gây án của ngẫu linh, sau khi người nhà của đứa trẻ bị ngược đãi chết sạch, cuối cùng là nạn nhân, rất có thể là một đứa trẻ, bởi vì đã không còn người thân nào nữa, đứa trẻ đáng thương đã không còn chỗ dựa có thể dựa vào trên cuộc đời nữa.

Ngẫu linh căm ghét thế giới này, cho nên cuối cùng sẽ đưa đứa bé đó "đi".

Thi thể của bà cụ đổ gục trên mặt đất trong phòng khách, khuôn mặt màu xám vẫn còn lộ rõ vẻ sợ hãi, đôi mắt vẩn đục trừng lên rất to, máu tràn ra cả sàn nhà.

Có thể thấy, bà cụ này chính là người thân cuối cùng của Bảo Vy.

Âu Tuấn nheo mắt, anh đã nhìn thấy cô bé ốm yếu đó ngất xỉu bên cạnh sô pha.

Anh chạy đến đó mạnh mẽ, nhanh nhẹn như một con báo.

Động tác đột ngột của anh làm Giản Linh có hơi kinh ngạc.

"Âu Tuấn!" Giản Linh gọi anh.

Âu Tuấn đã chạy đến bên cạnh sô pha, ôm cô bé vào trong lòng.

"Đội phó Âu, cẩn thận!" Giang Dương Minh nói, bởi vì anh ta nhìn thấy ngẫu linh đột nhiên biến mất.

Âu Tuấn có một loại trực giác rất nhạy bén với nguy hiểm, dường như ở giây phút đầu tiên là đã có một loại dự cảm.

Anh cúi xuống nhìn cô bé trong lòng thì nhìn thấy cô bé vốn đang hôn mê bây giờ đã mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nở nụ cười hung ác, nham hiểm, trong mắt đã không còn màu trắng, máu đỏ tươi từ trong mắt rơi xuống.

Nếu dựa theo thái độ của Âu Tuấn đối với kẻ địch, sợ rằng cổ của kẻ địch đã bị anh bẻ gãy rồi, nhưng bây giờ lại không thể, bởi vì trong lòng anh chỉ là một đứa trẻ mà thôi, mặc dù đã bị ác quỷ nhập vào.

Động tác của Âu Tuấn hơi do dự một chút, chỉ trong giây phút lưỡng lự, Bảo Vy dơ tay lên, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một con dao sắc bén dính máu, có thể thấy đó là lưỡi dao đã cắt đứt cổ của bà cụ lúc nãy.

Giản Linh nhanh chóng xông đến, trong giọng nói có một chút lo sợ, đây cảm xúc rất ít khi xuất hiện khi cô xử án, cô luôn bình tĩnh, tự kiềm chế và rành mạch phân minh.

"Âu Tuấn!" Giản Linh vội vàng kêu to.

Âu Tuấn duỗi tay ra nhanh như chớp nắm lấy lưỡi dao trong tay Bảo Vy, lòng bàn tay bị cứa đứt, máu xuyên ra từ kẽ tay rơi xuống, giọt này nối tiếp giọt kia.

Mặc dù đứa bé này gầy yếu, nhưng sau khi bị ngẫu linh nhập vào người, sức lực lớn đến lạ thường.

Có lẽ là vì vết thương trong lòng bàn tay, hoặc là mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra trong không khí, đã kích thích lệ khí của Âu Tuấn.

Đôi con ngươi của anh dần trở nên tối tăm, ấn đường tà khí u ám, dường như ngưng tụ lại thành chất.

Khoảnh khắc cô xông đến trước mặt Âu Tuấn, cô có thể nhận ra tà khí nồng nặc trên cơ thể người đàn ông, dường như sắp chạm tới cô, lạnh lẽo đến như vậy, dường như còn hơn bất cứ linh hồn tàn ác nào!

Âu Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt u ám của đứa trẻ trong lòng, giọng nói lạnh lẽo: "Cút khỏi người đứa bé."

Âu Tuấn dường như phúc đến thì lòng cũng sáng ra, anh vội vàng dơ tay lên, ấn lòng bàn tay bị cắt lên trán của đứa trẻ.

Trong không khí đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của cô bé, giọng nói âm u lạnh lẽo lộ ra sự đau đớn, phát ra tiếng la hét thảm thiết.

Âu Tuấn thậm chí có thể nhìn thấy sự kiêu căng màu đen xấu xa phát ra từ người đứa trẻ!

Giản Linh vội vàng túm lấy con búp bê đó trước khi ngẫu linh trở lại với cơ thể của nó.

Sau khi luồng oán khí màu đen chui vào trong mắt búp bê, Giản Linh nhanh chóng lấy ra một thiết bị từ trong túi áo, ấn lên trán của búp bê.

Có ánh sáng xanh của hoa văn lời nguyền lóe lên!

Âu Tuấn nhìn thấy hoa văn lời nguyền trên mặt búp bê và những hoa văn lời nguyền trên tường trước công quán dường như có hiệu quả như nhau.

Âu Tuấn đưa mắt nhìn Giản Linh, thì nhìn thấy vẻ mặt của Giản Linh lộ ra vài phần như trút được gánh nặng.

Giản Linh nắm lấy tay Âu Tuấn, cô vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Âu Tuấn lắc đầu: "Không sao." Anh bế Bảo Vy lên, sau khi xem xét kỹ càng mạch đập, rồi mở mắt của đứa bé nhìn vào đồng tử, anh mới yên tâm: "Chỉ là tạm thời ngất đi."

Giản Linh vẫn nhìn chằm chằm Âu Tuấn, trong ánh mắt có sự kinh ngạc.

"Sao vậy?" Âu Tuấn để ý tới ánh mắt của Giản Linh, anh hỏi.

Giản Linh mím môi, không nói gì, lúc nãy trong tầm mắt trái nhìn thấy linh hồn của Giản Linh, cô nhìn thấy anh vươn tay tựa như phúc đến thì lòng cũng sáng ra ấn trên trán của đứa bé, xua đuổi ngẫu linh ra khỏi người của Bảo Vy.

Giản Linh chưa từng nghĩ đến, Âu Tuấn sẽ có khả năng như vậy, anh dường như có thể sử dụng tà khí của anh. Lúc huấn luyện bơi qua sông, Giản Linh đã từng nghi ngờ về lần trước đánh ma nước, những gì anh làm lúc nãy lại càng chứng thực sự suy đoán của Giản Linh.

Đúng như cô đã từng nói, Âu Tuấn thật sự nên là thành viên trong bộ đặc thù của cô, sợ rằng anh có khả năng mà ngay cả bản thân cũng không biết, vào lúc khẩn cấp, trái lại sẽ lộ ra.

Giản Linh lắc đầu: "Chuyện này để sau rồi nói."

Âu Tuấn cũng biết trước mặt không phải lúc thích hợp để nói những thứ này, anh nhìn lướt qua cảnh tượng thê thảm trong ngôi nhà này, người già chết thảm, đứa bé hôn mê.

Không cần phải nghĩ, cần phải thu dọn tàn cục này.

Vốn dĩ anh cho rằng Giản Linh sẽ xử lý chuyện này trước, nhưng Giản Linh lại nhìn Giang Dương Minh, Giang Dương Minh gật đầu, rồi anh ta lấy điện thoại ra đi ra chỗ khác gọi điện giao việc thu dọn hiện trường.

Còn Giản Linh thì ở lại bên cạnh anh, cô lấy một chiếc lọ thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng màu đỏ sẫm từ trong túi ra, một tay vặn nắp lọ, nắm tay Âu Tuấn.

"Anh đừng động đậy." Giản Linh cụp mắt nhìn chằm chằm vết thương gớm ghiếc trong lòng bàn tay Âu Tuấn, hàng lông mày dài rủ xuống theo động tác cụp mắt, che đi sự đau lòng trong mắt cô.

Giản Linh cẩn thận bôi từng chút từng chút máu trong lọ lên lòng bàn tay của Âu Tuấn, nhưng mà, điều kinh ngạc đã xảy ra, máu trong lọ, là huyết tộc chính tông, máu của Nick, khả năng chữa lành vết thương quá rõ ràng.

Nhưng sau khi bôi lên tay của Âu Tuấn, lại không hề có tác dụng.

Đôi mắt của Giản Linh bỗng nhiên mở to, Âu Tuấn cũng hơi nhíu mày, Âu Tuấn cũng biết tác dụng của máu của Nick.

Cho nên, sao lại có thể như vậy?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!