Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Bé Năm lưu manh không hề có ý định hối cả, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại rất vui vẻ giúp đỡ Dịch Vân Huệ thu dọn quần áo để vào tủ quần áo.

Mà trợ lý cha bé Năm, lúc trước có mang quần áo đến, rất nhanh lại xách túi lớn túi nhỏ lên một lần nữa.

Trong túi đó đều là nguyên liệu nấu ăn và hoa quả, Dương Tâm Lan mang đồ vào bếp rồi phân loại đồ và để vào trong tủ lạnh.

Bà ấy ghét bỏ Giản Linh, còn Dịch Vân Huệ cũng không thích Âu Tuấn.

Dịch Vân Huệ xua tay nói: ”Được rồi, con đừng ở đây làm chướng mắt mẹ nữa, ra giúp bác sắp xếp lại đi.”

Sau đó bà cùng Giản Linh vừa thân thiết trò chuyện vừa thu dọn quần áo.

Giản Linh là một người rất biết nói chuyện, miệng rất ngọt, vài ba câu đã dỗ Dịch Vân Huệ đến mặt mày hớn hở. 

Âu Tuấn đi vào bếp. Dương Tâm Lan quay lưng nên không nhìn thấy anh tới, tưởng tiếng bước chân là của Giản Linh.

Bà không thèm quay lưng lại, trực tiếp không kiên nhẫn nói: “Bé Năm con làm ơn đi xa một chút, đừng đến đây làm phiền mẹ nữa, mẹ nhìn con là đã thấy phiền rồi.”

Sau đó nghe được tiếng Âu Tuấn gọi bà ấy một tiếng, Dương Tâm Lan mới đột ngột thay đổi thái độ, vui vẻ kéo Âu Tuấn sang cùng dọn dẹp.

Cũng không mất nhiều thời gian, chưa đầy một giờ là mọi đồ vật đều đã được sắp xếp gọn gàng.

Âu Tuấn pha trà rồi mang đến phòng khách đưa cho hai bà mẹ.

Dịch Vân Huệ nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp hai ngụm rồi nói: “Người trẻ tuổi bọn con đều có suy nghĩ riêng, trưởng bối chúng ta đến nhiều thì bọn con cũng không thoải mái, về sau bọn con phải chung sống cùng nhau thật tốt, mẹ cũng biết hai đứa bọn con đều là những người có chủ kiến riêng, mà trong chuyện này lại bị an bài nhiều việc, khó tránh khỏi khiến cho bọn con từ lúc ban đầu đã mâu thuẫn với nhau.”

Giản Linh nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nhìn Dịch Vân Huệ và xin lỗi: “Bác gái, chuyện lần trước ở trà lâu lúc cháu bỏ đi luôn không nói tạm biệt là lỗi của cháu, là do cháu tùy hứng không hiểu chuyện, thất lễ rồi ạ.”

Chỉ cần một câu nói cũng đủ để đi vào trong lòng Dịch Vân Huệ, bà ấy cầm tay Giản Linh rồi trừng mắt nhìn Âu Tuấn một cái: “Bé Năm hiểu chuyện như thế, còn con thì sao?”

Âu Tuấn cũng ngay lập tức xin lỗi Dương Tâm Lan.

Dương Tâm Lan xua tay, khó có được một ngày như vậy, bà ấy cũng không còn tính khí nóng nảy như lúc cãi nhau với bé Năm.

Bà ấy nói: “Vân Huệ nói không sai, bọn con đều là người có chủ kiến, đối với việc bị an bài, có mâu thuẫn xảy ra là chuyện bình thường. Nên là bọn ta cũng không cần hai con làm điều gì, bắt đầu từ bạn bè cũng tốt.”

Dương Tâm Lan nhìn Âu Tuấn, nghiêm túc nói: “Con gái nhà bác ở nhà họ Giản vốn là em út, từ nhỏ đã quen vậy rồi, khó tránh khỏi đôi lúc sẽ tùy hứng. Âu Tuấn, cháu khoan dung với nó một chút.”

Âu Tuấn nói: “Bác gái yên tâm, cháu hiểu rồi ạ.”

Dương Tâm Lan gật đầu, nói: “Con gái bác sinh ra bác hiểu rõ nó tốt như thế nào, nó sợ nhất là khiến người khác lo lắng, cho dù chuyện đấy có khiến nó buồn thì nó cũng sẽ cố gắng hết sức xử lý mọi chuyện. Vì vậy Âu Tuấn, bác hi vọng cháu sẽ không bắt nạt con gái bác.”

Dương Tâm Lan thở dài: “Mặc dù nó sinh ra ở trong một gia đình như nhà họ Giản, nhưng lại chịu rất nhiều gánh nặng, từ nhỏ đã không dễ dàng gì.”

Nếu đổi lại là mấy ngày trước ở trà lâu nghe được những lời này của Dương Tâm Lan, Âu Tuấn rất có thể nghe xong liền đi rồi.

Nhưng hiện tại, Âu Tuấn hiểu được ý trong câu nói của Dương Tâm Lan, cuộc sống của bé Năm, anh chỉ thấy thoáng qua thôi cũng đã vô cùng sửng sốt rồi.

Từ nhỏ anh cũng sống trong hoàn cảnh khác với những người khác. Nếu ngẫm lại về lúc đấy kỳ thực cũng không hề dễ dàng gì. 

Giản Linh biết mẹ cô vẫn luôn tự trách vì sinh ra thể chất cô như này.

Giản Linh vội vã phát huy công lực trêu ghẹo của bản thân, há miệng nói: “Con từ nhỏ đã bị mẹ đánh rồi... Đúng là không dễ dàng chút nào.”

Nếu là bình thường, Dương Tâm Lan nghe xong lời này đã sớm cùng cô cãi nhau. Nhưng hiện tại chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, cũng không trách cô cái gì.

Sau khi tiễn họ lên xe cùng với Âu Tuấn, tâm trạng Giản Linh có chút chán nản.

Cô cũng không nói gì nữa, vừa vào nhà là ngồi trên sofa mở to hai mắt, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Âu Tuấn rửa sạch hết tất cả tách trà rồi đi đến sofa ngồi xuống, cô vẫn còn giữ ánh mắt trống rỗng như trước đây.

Anh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ lấy điện thoại ra rồi loay hoay mãi, còn chưa gọi được 2 cuộc. Anh liền nghe thấy Giản Linh nói: “Anh không giận về việc ngày hôm qua sao?”

Anh ngước mắt lên và nhìn vào Giản Linh: “Ồ, thì hết giận rồi.”

Giản Linh ồ một tiếng, gật đầu trống rỗng: “Vậy tốt rồi...”

Âu Tuấn nhìn cô: “Vậy, nó thực sự tồn tại sao?”

Giản Linh: “Hả?” 

Cô nhận ra được ý của Âu Tuấn là gì thì lập tức trả lời: “Đúng, mặc dù nó không dễ chấp nhận, nhưng nó thực sự tồn tại.”

“Vậy con ma tối qua...” Âu Tuấn nói.

Giản Linh cười: “Bọn tôi thường không hay gọi nó là ma, mà là một linh thể. Linh thể tối qua là Hạ Ly, tại vì bộ phận đặc thể của chúng ta có quy định là linh thể không thể làm loạn, cho nên tối qua Hạ Ly mãi mới tìm được cơ hội nghịch ngợm một chút.”

Âu Tuấn nhíu mày, mãi mới mở miệng ra nói: “Ma... và còn là được tạo ra?”

Ánh mắt Giản Linh rốt cuộc cũng không còn trống rỗng nữa, cô chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn Âu Tuấn, gật đầu nói: "Đúng vậy, có kinh ngạc không, có bất ngờ không? Cho nên tôi mới nói với anh, anh muốn vào bộ phận đặc thù làm việc thì phải bình tĩnh, đem bọn họ trở thành một loài là được.”

“Chẳng phải người mới đều nên đến bộ phận đặc biệt để thực tập trước sao?” Âu Tuấn hỏi.

Giản Linh gật đầu: “Huấn luyện trước khi làm việc đương nhiên là có. Thông thường, mấy con đấy sẽ ôn hòa hơn chút. Chỉ là đêm qua có chút mãnh liệt hơn, nhưng không nghĩ đến thiếu tá Âu lại sợ ma đâu.”

Sắc mặt Âu Tuấn cứng ngắc lại, không vui vẻ nói: “Ai nói tôi sợ ma cơ?”

“Đúng đúng đúng.” Giản Linh gật đầu, tiếp lời anh: “Anh không sợ, anh chỉ là không tin nên bỗng nhiên không thích ứng được, đúng không?”  

Âu Tuấn nghe được lời này của cô càng không vui.

Âu Tuấn nói: “Những người trong đấy đều phải người đúng không? Hay là đều giống hôm qua...” Anh dừng một lúc, ngậm lại từ ‘ma’ trong miệng rồi nói: “Đều là linh thể?” 

Nói xong được hai từ linh thể, có vẻ nó cũng không quá khó để chấp nhận điều đó.

Giản Linh gật đầu: “Đương nhiên đều là người rồi, người sống bình thường đều là người có máu.”

Lúc nói cô nghĩ một lúc: “Hạ Ly ở trong đơn vị bọn tôi là vì cô ấy đặc biệt.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!