Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Ông chủ vừa nhìn thấy thẻ chứng nhận sĩ quan cảnh sát, còn tưởng rằng họ là cảnh sát chìm, dù gì thì với cách ăn mặc áo ba lỗ, quần đùi, dép lê này của Âu Tuấn tương đối tùy ý.

Rồi lại nhìn kỹ thẻ chứng nhận, ồ, đại đội cảnh sát đặc nhiệm.

Âu Tuấn đã tùy ý ném thẻ chứng nhận về cho Từ Mộ Hành. Từ Mộ Hành không bắt lấy, thẻ chứng nhận rơi trên mặt đất.

Từ Mộ Hành trừng mắt, nói thì thầm: "Âu Tuấn, anh bị bệnh à?"

Âu Tuấn làm lơ, nói với ông chủ: "Thanh toán."

Cái tên say rượu bị Từ Mộ Hành khống chế trên mặt đất nhìn rõ thẻ chứng nhận đã rơi xuống đó, bỗng chốc tỉnh rượu hơn không ít: "Người… người anh em, có gì từ từ nói, châm chước một chút đi."

"Nói với tôi cũng vô tích, nói với đồn cảnh sát đi." Từ Mộ Hành lạnh lùng nói.

Không lâu sau, xe cảnh sát đã tới đây bắt mấy tên say rượu này đi, sau đó mới biết, ở trong này còn có tội phạm trốn chạy, chính là kẻ say rượu lúc trước muốn trả giá với Từ Mộ Hành.

Một vở kịch ầm ĩ đã nhanh chóng ổn định lại, quầy đồ nướng lại khôi phục sự náo nhiệt lúc đầu. Ông chủ vô cùng khách khí giảm năm mươi phần trăm cho thực đơn và đồ uống giảm hai mươi phần trăm, ông ấy cười híp mắt đi đến, liên tục nói cảm ơn.

Triệu Tân Bình và Tần Anh ở đầu dây bên kia vẫn còn đang kích động, Giản Linh nhét điện thoại cho Nhạc Phong: "Mọi người nói chuyện trước đi, tôi đi thanh toán."

Cô ấy lấy một xấp tiền từ trong túi đến quầy thanh toán trả tiền cho ông chủ.

Từ Mộ Hành vội vàng đứng lên, Âu Tuấn ngồi yên ở đó, nhìn dáng vẻ đi theo thanh toán của Từ Mộ Hành.

Âu Tuấn hơi ngước mắt, ánh mắt hờ hững: "Liên quan gì đến anh?"

Từ Mộ Hành cúi xuống lườm anh: "Anh còn có biết chừng mực không? Để phụ nữ thanh toán ư?"

"A." Âu Tuấn trả lời, sau đó lười biếng lấy bắp ngô nướng mà Giản Linh đã ăn một nửa lên, ăn chậm rãi: "Cô ấy nuôi tôi."

Đôi mắt của Từ Mộ Hành trừng lớn hơn một chút, rõ ràng là không thể tin được, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Âu Tuấn ăn ngô, nhìn Từ Mộ Hành: "Anh cũng đừng vội, muốn xuất tiền? Hôm nay sẽ có lúc cho anh xuất tiền."

Từ Mộ Hành nhíu chặt mày: "Không nhìn ra, mặt của anh lớn như vậy."

Âu Tuấn khẽ cười, nhìn thoáng qua Từ Mộ Hành, sau đó vươn tay vẫy tay với Giản Linh đã thanh toán xong đi tới đây: "Giản Linh, đến đây."

Giản Linh kéo lê dép tông và nhảy tới, mỉm cười nói: "Hả? Sao thế?"

Âu Tuấn cầm ngón tay của cô, giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười: "Anh nói em nuôi anh, nhưng mà đội trưởng Từ không tin."

Giản Linh chớp chớp mắt, cô mỉm cười, quay đầu nói với Từ Mộ Hành: "Sao lại không tin? Người của tôi, đương nhiên là tôi nuôi, tôi còn nuông chiều nữa đấy."

Âu Tuấn nheo mắt nhìn Từ Mộ Hành, nhìn thấy vẻ mặt hơi chua xót của Từ Mộ Hành, Âu Tuấn bĩu môi, quả nhiên, anh ta có đối phó với Từ Mộ Hành như thế nào đi nữa cũng sẽ không có hiệu quả gì lớn. Lời của Giản Linh, mới là đòn chí mạng.

Thần kinh của Giản Linh thô, đơn thuần. Quả thực không biết Từ Mộ Hành có ý với cô, nhưng cô biết Âu Tuấn và Từ Mộ Hành không hợp nhau.

Đương nhiên là cô thiên vị Âu Tuấn, cho nên dù Âu Tuấn nói gì, cô cũng sẽ đứng về phía anh.

Nhạc Phong và Tuyên Đăng Nhật cũng đã nói khá nhiều với Triệu Tân Bình và Tần Anh, quả thực họ có thể kiên trì được chừng đó, Giản Linh đã cảm thấy rất thần kỳ, dù gì họ cũng không có chuyện gì đặc biệt.

Nếu không phải Triệu Tân Bình và Tần Anh rất biết cách làm náo nhiệt, có thể dẫn dắt chủ đề, thì sợ rằng hôm nay đã sớm không còn gì để nói.

Giản Linh nhận lấy điện thoại, thì nhìn thấy khuôn mặt của hai cô gái ở bên kia đỏ bừng, cũng không biết là do kích động hay là ngượng ngùng.

"Được rồi, tắt nhé, hôm nào nói tiếp. Chắc là hai em đã kết bạn Zalo với họ rồi đúng không? Nếu chưa thì lát nữa tôi gửi cho hai em." Giản Linh nói.

Tần Triệu Bình và Tần Anh không có ý kiến, sau đó lại vô cùng nghiêm túc, chân thành khen ngợi Giản Linh và cảm ơn tình cảm sâu đậm lớn lao của cô đã giải cứu cô gái trẻ độc thân, sau đó mới kết thúc cuộc gọi video.

Nhạc Phong hơi phấn khích, không phải là vì chuyện giới thiệu đối tượng còn chưa đâu vào đâu, mà là hoạt động mạt chược sắp tiến hành. Trước khi tới đây, Nhạc Phong đã đặt sẵn phòng bao.

Cho nên tối nay bắt chùm là phụ, mạt chược mới là chính.

Trên đường đến đây, Giản Linh đã nghe Âu Tuấn nói rằng Nhạc Phong đã đánh bài nhiều năm, đắm chìm trong mạt chược của nhiều cách chơi ở các nơi khác nhau. Nếu như không phải đã đi theo đường chính, theo quân đội, sợ là sẽ trở thành dân cờ bạc.

Chỉ là bây giờ sống lương thiện, không còn nhiều cơ hội để chơi, cho nên thỉnh thoảng có cơ hội để chơi một chút, nên khá vui.

Họ bắt tắc xi đến đây, hơn nữa vừa nãy chỉ có Giản Linh không uống rượu, thế nên năm người ngồi vào trong xe của Giản Linh, đi đến vị trí Nhạc Phong đã đặt sẵn.

Thật ra Âu Tuấn vẫn luôn không biết sự tự tin khi đánh bài ngông cuồng như vậy của Giản Linh rốt cuộc từ đâu mà ra, cô nói lúc cô đánh chiêu lớn không có gì sai lệch, nghe có vẻ giống như muốn gian lận.

Nhưng mà chỗ này là Nhạc Phong đặt sẵn, mạt chược là bàn mạt chược tự động, hoàn toàn không có chỗ trống nào để gian lận.

Nhưng mà Âu Tuấn đã nhanh chóng biết, cô hoàn toàn không giỏi về mặt kỹ thuật khi đánh bài, có thể nói, vốn không cần cô dùng kỹ thuật gì thì đã có thể đánh cho người ta thất bại thảm hại.

Hoàn toàn dựa vào vận may, giỏi vô cùng, đến ông trời cũng phải ghen tị.

Âu không ngồi vào bàn đánh bài, anh chỉ ngồi phía sau Giản Linh, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng, nếu người khác muốn rút bài, chỉ toàn là những con bài vô dụng không dùng được.

Giản Linh thì không.

Mỗi một con, mỗi một con, khi cô chạm vào là có cảm giác như lúc nào cũng có thể ngả bài, cái gì mà tam ám khắc, cái gì mà hàng dài, cùng một màu,... Người khác phải làm đến một đoạn sau mới coi như  có thể làm được một mặt bài đẹp, còn chưa thể thắng được.

Mà cô nhấc tay là được, hơn nữa đều có thể thắng.

Thậm chí Âu Tuấn còn tận mắt nhìn thấy Giản Linh đánh những con bài có thể thắng đi, không thèm để ý.

Bởi vì nếu như không đánh, cô có thể… lần nào cũng có thể thắng. Người khác cũng không thể hưởng thụ thú vui khi đánh mạt chược, mà chỉ có thể hưởng thụ thú vui xếp bài.

Âu Tuấn hơi đau lòng cho Nhạc Phong…

Giản Linh cứ cách mỗi năm, sáu ván, mới thắng một lần. Cô sẽ không để lần nào cũng thắng, vô cùng thông minh.

Cô có thể làm cho Nhạc Phong, Tuyên Đăng Nhật và Từ Mộ Phàm cũng có thể thắng được, thậm chí cô còn chủ động bắn pháo để họ thắng.

Nhưng đều là những ván thắng nhỏ như chân muỗi.

Mà mỗi lần cô thắng bài, thì đều là bài lớn, cùng một màu, hàng dài, tứ ám khắc, bảy cặp rồng, đại tứ hỷ, đại tam nguyên…

Lập tức khiến cho họ ăn không đủ mất.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!