Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Nhạc Phong và Tuyên Đăng Nhật đồng loạt quay đầu lại, trên màn hình chỉ có một phần là góc mặt của họ, còn phần lớn là phía sau gáy. Không tệ, góc mặt và phần gáy cũng ít nhất được coi là dễ nhìn.

Bỗng có tiếng lật bàn lật ghế kèm theo những âm thanh hô hoán truyền tới.

Ở thời buổi này tất nhiên không thể còn có chuyện đầu gấu đường phố đi thu phí bảo hộ hay gì đó. Có lẽ là vài tên bợm rượu kéo nhau đến quầy tiếp tục uống rượu nhưng không có bàn nên lại bắt đầu nổi cơn điên.

Bàn của Giản Linh có bốn người đàn ông cao lớn nên không ai dám đến khiêu khích họ. Còn một bàn bên kia trông có vẻ như là một gia đình ra ngoài ăn khuya, có người già, còn có cô gái trẻ vừa đến chưa được bao lâu, đồ ăn còn chưa kịp dọn lên, xem ra họ đã bị xem thành đối tượng bị bắt nạt.

Một tên bợm rượu đã đá vào chiếc ghế trống ở bàn ăn gia đình kia, làm chiếc ghế bị lật đổ, vì vậy mới có trận động tĩnh vừa nãy.

“Này! Làm gì vậy!” Chủ quầy thịt nướng chạy vọt ra ngoài.

Đám bợm rượu kia có khoảng bảy người, trong những trường hợp bình thường, ít nhất phải có một hoặc hai người tỉnh táo trong số đó. Nhưng sự thật lại chẳng có lấy một tên tỉnh táo, kẻ nào kẻ đấy đều mơ mơ màng màng.

Một tên bợm rượu trong đám nhìn chằm chằm vào ông chủ, ăn nói cũng không còn lưu loát, say lướt khướt nói: “Cho... cho anh đây vài... cái ghế.”

Giản Linh vẫn đang cầm điện thoại di động, Triệu Tân Bình và Tần Anh ở đầu dây bên kia có lẽ đã nghe thấy động tĩnh ở đây, cả hai đều không còn giữ dáng vẻ nghiêm túc nữa, nghển cổ về phía điện thoại. Mặt hai người phóng to trên màn hình, đến màn hình cũng không chứa hết được, hào hứng nói: “Chị, mau quay trực tiếp cho chúng em xem với.”

Giản Linh bất lực mỉm cười: “Vài kẻ bợm rượu thôi, cũng không thể làm nên sóng to gió lớn gì được.”

Mặc dù nói như vậy nhưng Giản Linh vẫn đổi camera thành camera sau, quay về phía đó.

Tuyên Đăng Nhật và Nhạc Phong cũng không để ý đến cô gái đến bây giờ rồi mà vẫn còn quay video này.

Tuyên Đăng Nhật là một người tốt bụng, cau mày nói: “Chúng ta ở đây cũng đã ăn khá no rồi,  hay là nhường chỗ cho bọn họ đi.”

Nhạc Phong không có ý kiến ​​gì về việc này.

Nhưng Từ Mộ Hành và Âu Tuấn ngồi bên cạnh thì đều là dáng vẻ lạnh nhạt, hờ hững, khoảng hai tay trước ngực.

Âu Tuấn: “Chờ một chút.”

Từ Mộ Hành: “Để xem đã.”

Mặc dù hai người không hợp nhau nhưng lại rất nhất quán trong vấn đề này.

Giản Linh nhìn tên bợm rượu kia càng ngày càng càn quấy, đưa tay chỉ thẳng vào mũi chủ quầy thịt nướng, đã say thành dáng vẻ này thế nhưng vẫn chỉ chính xác được vào mũi.

Từ Mộ Hành trầm giọng nói: “Chờ đến bọn họ có ý định ra tay đi, nếu không sẽ không dễ làm. Không có danh phận.”

Giản Linh sửng sốt: “Danh phận?”

Từ Mộ Hành cười cười: “Gây rối trật tự công cộng, kiếm chuyện gây sự, loại người hung hăng như bọn họ, đoán chừng lát nữa còn có thể tấn công cảnh sát.”

Giản Linh nháy nháy đuôi lông mày, đã nhận ra điều mà họ đang đợi là gì.

Giản Linh nhìn Âu Tuấn: “Đừng đợi đến lúc bọn họ động đến người.” 

Nói xong, bản thân Giản Linh lại tự cảm thấy buồn cười, đưa tay lên sờ sờ mũi, cười nói: “Cũng đúng, bàn của chúng ta có ba cảnh sát đặc công, một lính đặc chủng. Mình đây chỉ cần làm một kẻ thảnh thơi thôi.”

Nói xong cô lấy một xiên gân thú cầm lên ăn.

Cô khá bình tĩnh, vốn dĩ ban đầu cô đã không ngại ra tay, huống chi cơ cấu bàn của cô như thế này thì cũng chưa cần đến lượt cô ra tay.

Nhưng Triệu Tân Bình và Tần Anh ở đầu dây bên kia lại rất không bình tĩnh, nén giọng cầu xin Giản Linh như đang hoạt động ngầm: “Chị ơi, chị phải để chúng em xem hết, đừng cúp máy, nhất định đừng cúp máy đấy!”

Giản Linh tủm tỉm cười: “Ừm, không cúp máy. Thấy các cậu phấn khích như vậy, tôi đoán họ rất có thể sẽ lấy được cảm tình của các cậu.”

Vốn dĩ Giản Linh còn tưởng rằng không cần đánh nữa, bởi vì ông chủ nói mấy câu khéo léo, êm tai khiến đám bợm rượu dường như không còn nóng nảy nữa.

Còn tưởng nóng nảy thế nào. Gia đình bên bàn ăn kia có lẽ vẫn còn chút không thoải mái, cũng phải, ai mà thoải mái cho được chứ? Một người phụ nữ trung niên cùng bàn không nhịn được nói: “Mẹ nó, tường của bệnh viện tâm thần đổ hết rồi à, lại để cho đám người không uống thuốc này chạy ra ngoài gây hoạ...“

Những lời này đã chọc trúng mấy tên bợm rượu.

Bọn họ lập tức thét lên, một trong những tên bợm rượu nhấc chân đạp vào chiếc ghế nhựa đã rơi xuống đất trước đó.

Chiếc ghế nhựa vốn đã chịu lực kém, chân ghế ngay lập tức bị gãy rời.

Ông chủ không vui nổi nữa, làm quầy ăn khuya đã rất vất vả, sợ nhất chính là gặp phải mấy kẻ bợm rượu say lướt khướt, không chịu nói lý này.

“Mẹ nó... Cô nói cái gì!” Một tên bợm rượu chỉ thẳng vào mũi người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ có lẽ cũng là người nóng nảy, lập tức đứng lên nói: “Nói anh đấy! Anh là chưa uống thuốc hay là lúc mang thai, mẹ anh đã uống nhiều thuốc quá rồi?”

“Chết tiệt!” 

Mấy tên bợm rượu đều điên tiết lên, tức giận quát tháo trước mặt người phụ nữ: “Đánh vỡ mồm mày bây giờ.”

Một người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn, có lẽ là chồng của người phụ nữ, cũng đứng dậy: “Làm gì vậy! Muốn đánh nhau à? Báo cảnh sát đi!”

“Báo cảnh sát? Trước khi cảnh sát đến thì sẽ xử lý mày trước!” Tên bợm rượu hừng ác nói, sau đó giơ nắm đấm vung về phía người đàn ông trung niên.

Sau đó...

“Chết tiệt!” Một số khách hàng ở các bàn khác hô lên.

“Chết tiệt!” Triệu Tân Bình và Tần Anh ở đầu bên kia điện thoại mặc dù xem được trực tiếp toàn bộ quá trình từ bạn tốt Giản Linh nhưng cũng không nhịn được phải thốt lên.

Khi tên bợm rượu vừa giơ nắm đấm, Nhạc Phong đang ngồi gần anh ta nhất đã nhảy ra ngoài trước với tốc độ kinh ngạc, hơn thế còn nhảy vọt qua bàn, vút theo gió đến trước mặt tên bợm rượu.

Nắm đấm của tên bợm rượu còn chưa kịp vung tới thì đã bị chế trụ cổ tay, sau đó bị xoay vòng vòng tại chỗ giống như khiêu vũ. Đến lúc xoay xong thì anh ta cũng bị Nhạc Phong còng tay ra phía sau lưng.

Một màn ra tay bắt người này thật sự rất lưu loát, tên bợm rượu và đồng bọn vẫn còn chưa kịp phản ứng gì.

Vốn dĩ Giản Linh cho rằng Nhạc Phong ra tay nhanh gọn như vậy thì sẽ không đánh nhau nữa. Nhưng không ngờ tới đối phương lại đồng loạt lao lên.

Sau đó... Âu Tuấn và Từ Mộ Hành lập tức đứng dậy, Tuyên Đăng Nhật cũng đã gọi điện cho cảnh sát xong.

“Từ đội trưởng, chúng ta xử lý ở đây trước.”

“Được.” Từ Mộ Hành gật đầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!