Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Chương 14: Gậy chuyên dụng

Bên trong cánh cửa có một bà lão đang đứng, đầu bạc dài đến ngang vai được chải chuốt chỉnh tề, khoác lên mình bộ áo dài cách tân, trên cổ đeo một viên ngọc bội, vành tai đeo đôi khuyên bằng ngọc bội thủy tinh, trong tay vê một chuỗi hạt tràng. 

Mặt mày nhu thuận, dung mạo thanh tú khí chất dịu dàng, đây là một bà lão vô cùng xinh đẹp. Thoạt nhìn như đang đi ra ngoài thôn Giang Nam Thủy.

Đó là bà của Âu Tuấn, bà Doãn Mộ Hoa.

Vừa nhìn thấy Giản Linh, bà ấy liền mỉm cười, lông mày ôn nhuận chau lại, cười nói: "Con gái thứ năm của nhà họ Giản đúng không? Ta đã biết con sẽ tới đây mà…”

Giản Linh nghe bà nói những lời này, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Theo cô được biết, nhà mẹ đẻ của bà cụ là ở nhà họ Doãn, là người đồng môn với nhà họ Dương, nhà mẹ đẻ của cô, Dương Tâm Lan, đều là những người làm những nghề mà người bình thường khó có thể làm được.

Bà tuổi đã cao, có thể tính ra được mệnh của Âu Tuấn. Cho nên có thể nhận ra được Giản Linh cũng không phải việc gì khó.

“Bà nội Doãn.” Giản Linh ngoan ngoãn kêu một tiếng, nở nụ cười càng thêm phần ngoan ngoãn.

Có vẻ cô đã thay đổi, Âu Tuấn không khỏi nhìn cô vài lần.

Doãn Mộ Hoa cười gật đầu, ánh mắt vừa chuyển sang nhìn Âu Tuấn thì sắc mặt lập tức biến đổi, dịu dàng đâu không thấy, chỉ còn lại ghét bỏ nói: "Tên nhóc đần độn!”

“...” Âu Tuấn có thể đoán trước được sắc mặt bà nội sẽ không tốt, dù sao bà ấy xưa nay vốn dĩ là người nghiêm túc. Nhưng Âu Tuấn lại không dự đoán được, bà ấy xưa nay ôn nhu cũng tự nhiên thay đổi thái độ này….

“Bà nội, sao bà lại...” Âu Tuấn có chút bất đắc dĩ, khom người ôm lấy bả vai bà: “Bực mình hả nội?”

“Cháu còn không biết xấu hổ, mạng già này của bà sớm muộn gì cũng bị cháu làm cho tức chết!” Doãn Mộ Hoa tức giận mà nhéo nhéo mặt Âu Tuấn, ánh mắt không vui tan đi, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

“Đừng vội mà.” Âu Tuấn cười.

Đây là lần đầu tiên Giản Linh nhìn thấy Âu Tuấn tươi cười như vậy, mỗi lần cô thấy Âu Tuấn cười, một là tà khí, hai là trong sáng.

Nhưng chưa từng gặp qua vẻ dịu dàng như vậy. Khuôn mặt anh tuấn luôn kiêu căng nhưng được tráng lên một tầng ánh sáng nhu hòa, ấm áp đến kỳ lạ.

Còn không đợi bà phản ứng, Âu Tuấn liền ôm bà lên, Doãn Mộ Hoa la to: “Cái thằng nhóc này! Không biết lớn nhỏ, còn không mau thả bà xuống!”

Âu Tuấn không thả xuống, cứ ôm lấy bà nội, chuyển mắt nói với Giản Linh: "Vào đi, không cần cởi giày.”

Giản Linh đi vào nhà, chỗ ở của hai ông bà, nội thất hơn phân nửa là gỗ, thoạt nhìn có cảm xúc theo khuynh hướng nặng nề, trang trí hơn phân nửa là đồ gốm sứ, trông khá cổ kính, nhưng lại không mất đi hơi thở của cuộc sống hằng ngày.

Trên chân giá gỗ cao là lọ hoa sứ trắng do bà nội Doãn trồng, bên trong là hoa lan và trầu bà.

Sô pha trong phòng khách được làm gỗ được thiết kế theo kiểu ghế ngồi giả thành giường, giữa giường được trang trí bàn cờ vuông.

Phía trước có một bàn trà gỗ đỏ, ở trên bày mấy ấm trà màu tím cát tường và bộ chén trà cùng bộ.

Âu Tuấn vẫn ôm bà nội đến sô pha rồi mới thả bà ngồi xuống.

“Ông nội đâu bà?” Âu Tuấn hỏi.

“Tao ở đây!” Một giọng nói khàn khàn từ một bên phòng truyền tới.

Từ trong phòng, một ông lão thân thể cứng rắn bước ra, ông ấy khoác lên mình bộ áo dài truyền thống dành cho nam, tuy tuổi đã già nhưng sống lưng vẫn hiên ngang thẳng tắp, không có chút biểu hiện của sự lão hóa một chút nào.

Vừa ra tới nơi liền nói: “Đỗ Khang đâu? Mau đem gậy tới đây cho ông!”

Âu Tuấn khẽ thở dài: “Đỗ Khang còn đang làm việc mà ông.”

Giản Linh nghe ông nội nói những lời này, nhưng thật ra rất vui vẻ.

Cô tinh ý, nhìn thấy một cây gậy được để bên cạnh tủ ngay cửa ra vào, dài tầm hơn một mét, xem xét màu sắc gỗ nhìn qua hẳn là loại gỗ lâu năm.

Giản Linh nhanh chân lách người qua để lấy gậy cho ông Âu, cầm lấy gậy rồi đứng trước mặt ông, đôi tay dâng lên: "Ông nội Âu, là cái này đúng không?”

Con ngươi Âu Tuấn bỗng dưng trợn to: "Giản Linh, cô…!”

Ông Âu đón lấy cây gậy, mỉm cười nhìn Giản Linh: "Nghe nói lão Giản bảo rằng cháu gái thứ năm nhà bọn họ từ nhỏ đã vô cùng tinh nghịch, không ngờ lại đúng như vậy. Xem ra trông cháu rất hoạt bát….”

Giản Linh có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Ông nội Âu, đừng nói như vậy, cháu cũng chỉ muốn hoàn thành chỉ thị của thủ trưởng mà thôi…”

Âu Xa Phương: “Không chỉ có tinh nghịch mà còn cãi bần. Khó trách một ngày nào đó các cháu nhìn trúng nhau, cháu đi theo tên nhóc thối tha kia rồi nắm tay chạy trốn cùng nhau cho xem.”

Ông Âu vừa nói, vừa cầm gậy nhẹ nhàng gõ vào bàn tay cô.

Giãn Linh nghe Âu lão gia đề ra chuyện như vậy, cô bất động một lúc sau đó lui một bước, nghiêm túc nói: "Ông nội Âu, đây là gậy chuyên để xử Âu Tuấn, ông không thể áp dụng lên người cháu được.”

Âu Xa Phương nghe cô nói những lời này, nhìn cô nghiêm túc, lại vui vẻ: "Hầy, cái con bé này cũng thật là, nghịch ngợm quá!”

Âu Xa Phương nhìn thoáng qua cây gậy trong tay mình, nhướng mày, nói với Giản Linh: "Cháu gái, chỉ cần cháu gả cho thằng Tuấn, quyền lợi của cây gậy này sẽ giao lại cho cháu, thấy thế nào? Cây gậy này cũng hơi cũ rồi, nhưng lại vô cùng tiện tay.”

Giản Linh nghe ông nội nói vậy, liền hùa theo mà cười nói: "Ông nội Âu, ông không thể dùng điều kiện tốt như vậy để dụ cháu đâu đó…”

Âu Tuấn ở phía sau nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cô năm họ Giản, có phải cô đã quên tới đây để nói chuyện đại sự rồi sao?

Giản Linh đương nhiên không quên, vì vậy trêu ghẹo ông Âu vài câu xong thì nghiêm mặt nói: "Ông nội Âu à, hôm này cháu tới đây chủ yếu là có chuyện muốn nói với ông.”

Âu Xa Phương nhìn cô liếc mắt một cái: "Tới đây cầu xin giúp Âu Tuấn à? Hai người các cháu không phải là không thành sao, lý do gì phải giúp nó cầu xin?”

“Việc nào ra việc đó. Hơn nữa dù sao cũng không phải vì chuyện này, cháu cũng nên sớm tới nhà bàn chuyện với ông cùng bà nội Doãn, chỉ là thời gian trước ở nước ngoài, nên không có cơ hội.”

Giản Linh cân não xoay chuyển, có lẽ là do tiếp xúc với ông bà nhà mình nhiều năm mà luyện được khả năng lươn lẹo, hoa ngôn xảo ngữ là cùng một dạng.

Nhìn cách bài trí căn phòng này của ông bà Âu, trong lòng Giản Linh liền nhảy số, cười ha ha: "Hôm nay tới đây, cháu có miếng ngọc bội không tồi, là hàng ngon lần trước đào được, vừa lúc đưa cho ông hai, lần tới cháu sẽ mang tới đây.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!