Lọc Truyện

Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh (Bản Dịch - Mới)

 “Lâm Thu Vũ hết sức kiêu ngạo đi tới, quan sát Lưu Minh một phen, không nhịn được bĩu môi nói: “Mặc đồ hàng chợ, trông chẳng giống thần y gì, cứ như một tên nhà quê!”  

 

“Thu Vũ, cháu im ngay!”  

 

Ông Lâm hết sức xấu hổ, vội vàng kéo cháu mình lại: “Tiểu thần y, cậu đừng để bụng nha, cháu gái tôi được nuông chiều nên hư!”  

 

Nghe ông Lâm gọi cô bác sĩ xinh đẹp kia là Thu Vũ thì Lưu Minh lại không nhịn được, trực tiếp bật cười: “Thu Vũ, tên quê mùa ghê!”  

 

“Anh…”  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thu Vũ trợn trừng lên nhìn anh, lớn đến từng này tuổi rồi mà chưa có người nào dám nói tên cô ta quê mùa.  

 

“Ha ha, tên con bé là do tôi đặt, bởi vì con bé sinh ra vào mùa thu, đúng lúc có mưa thu rải rác, nên tôi mới đặt cho con bé tên Thu Vũ, dù có hơi quê mùa nhưng lại hợp cảnh”.  

 

Ông Lâm cười nói.  

 

“Ông Lâm, tôi thấy mấy người hay đọc sách như ông cứ hay học đòi văn vẻ, mùa thu sinh ra thì gọi là Thu Vũ, thế chẳng lẽ sinh vào mùa xuân thì gọi là Xuân Hoa à?”  

 

Lưu Vũ nhìn sang Lâm Thu Vũ cười nói, tuy nữ bác sĩ này trông rất kiêu ngạo, nhưng cũng thú vị.  

 

Ông Lâm cúi đầu cười gượng, cũng không phản bác.  

 

“Được rồi, không đùa nữa, hôm nay tôi tìm ông là có chuyện quan trọng, đây là người anh em chơi với tôi từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cậu ấy gặp tai nạn xe cộ, đã chìm vào trạng thái thực vật, tôi muốn để họ nằm ở bệnh viện này vài ngày!”  

 

Lưu Minh chỉ chỉ Thạch Đầu đứng bên cạnh mình, nói.  

 

“Chuyện này không thành vấn đề, muốn nằm bao lâu cứ nằm bấy lâu, không sao cả!”  

 

Ông Lâm vỗ ngực cam đoan. Dù Lưu Minh không lên tiếng thì ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn hai sinh mệnh mất đi được.  

 

“Ông yên tâm, tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian, cao nhất là hai ngày, tôi có thể giúp họ tỉnh lại!”  

 

Lưu Minh nói.  

 

“Tiểu thần y, cậu có thể cứu được họ ư?”  

 

“Anh Minh, anh có thể cứu được bố mẹ tôi ư?”  

 

Thạch Thái Nhiên và ông Lâm đều mang vẻ mặt khiếp sợ.  

“Tất nhiên rồi, có lẽ với người khác là chuyện gì đó ghê gớm, nhưng với tôi thì nguyên nhân của căn bệnh này cũng không được tính là bệnh!”  

 

Lưu Minh thoải mái gật đầu, để lại cho hai người nụ cười yên tâm.  

 

“Hừ, chém gió!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!