Lọc Truyện

Thiên Đường Không Lối Thoát - Mộng Phù Hoa (FULL)

Lúc Lâm Minh Châu tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cô mệt mỏi mở đôi mắt ngơ ngác nhìn gian phòng sơn trắng, trên tay còn treo ngược bình truyền, cô mới nhận ra mình đang ở bệnh viện, cảm giác bất an rốt cuộc cũng buông xuống.

Lúc này y tá đẩy cửa vào, thấy cô đã tỉnh thì mỉm cười nói: "Cô tỉnh rồi à, thấy sao rồi, có khó chịu ở đâu không?”

Lâm Minh Châu yếu ớt lắc đầu, cô không nhịn được hỏi: "Tôi... Sao tôi lại ở đây?”

"Cô bị sốt, là bạn trai cô đưa cô tới." Y tá vừa đổi thuốc vừa giải thích cho cô.

Bạn trai... là Cao Trọng Đại sao?

Anh ta quay lại cứu cô à?

Nghĩ đến khả năng này, bất giác cô lại thấy vui mừng, hóa ra mọi chuyện không tệ như cô nghĩ: "Anh ấy đâu rồi?"

Y tá ngẩng đầu thì thấy Lê Quang Minh xuất hiện, cô ta hâm mộ nói: "Anh ta đến rồi kìa, cô nghỉ ngơi cho tốt, có gì thì bấm chuông gọi tôi.”

Lâm Minh Châu mong chờ nhìn ra cửa: "Trọng Đại, anh... Sao lại là anh?”

"Là tôi thì sao?" Lê Quang Minh đi thẳng đến bên giường bệnh, nhìn sắc mặt càng thêm tái nhợt của Lâm Minh Châu, ánh mắt lạnh lùng lóe lên tia phật ý.

Lâm Minh Châu chưa quên chuyện người đàn ông xa lạ trước mặt này đã bắt nạt mình thế nào: "Xin anh ra ngoài cho, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

"Không muốn thấy tôi?” Lê Quang Minh giữ lấy chiếc cằm trắng nõn căng bóng của cô, buộc cô đối diện với mắt mình: "Đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng của cô sao? Hả?”

Lâm Minh Châu mở to hai mắt, cô không tin nổi: "Rõ ràng là anh...?"

Rõ ràng là anh ta muốn bắt nạt cô mà!

"Vừa quyến rũ tôi vừa nghĩ đến người đàn ông khác, cô cũng biết chơi thật đấy!" Lê Quang Minh vô thức mạnh tay hơn.

Lâm Minh Châu cố gắng thoát khỏi bàn tay rộng lớn của người kia, nhíu chặt mày: "Tôi nói với anh lần nữa, tôi không đi bán dâm, tôi bị bắt cóc đến đó thật, tôi

là Lâm Minh Châu. Bố tôi là chủ tịch Lâm Trung Quân của tập đoàn đá quý nhà họ Lâm, không tin anh có thể điều tra, báo cảnh sát cũng được, hơn nữa tôi đã có chồng chưa cưới rồi, xin anh tự trọng!”

Đôi môi cô gái này giống như quả anh đào khi đóng khi mở, khiến lòng Lê Quang Minh có phần ngứa ngáy. Nhưng anh không thể không đánh giá lại người phụ nữ trước mặt sau khi nghe thấy lời cô nói.

Khó trách lúc anh hôn cô, cô còn không thở nổi, ngây ngô như đứa bé, hóa ra đúng là xuất thân từ tiểu thư khuê các.

"Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ cho người đi điều tra thử, nếu cô nói dối thì sẽ không có kết quả tốt đâu.” Ánh mắt sâu thẳm của Lê Quang Minh lóe lên tia nguy hiểm.

"Anh yên tâm, tôi nói thật mà, đợi đến khi anh điều tra xong, phiền anh báo với người nhà là tôi đang ở đây, tôi sẽ nói bố tôi chuẩn bị một khoản tiền báo đáp cho anh." Lâm Minh Châu nghị, cái gì ra cái nấy, dù sao cô cũng nên báo đáp ơn cứu mạng.

 

"Trông tôi thiếu tiền lắm sao?” Lê Quang Minh hơi nhíu mày.

"Vậy anh muốn cái gì?" Lâm Minh Châu không hiểu.

"Đợi tôi nghĩ ra thì sẽ báo cho cô." Khóe môi của anh hơi cong lên, nở một nụ cười khá sâu xa.

Căn phòng thoáng yên lặng, Lâm Minh Châu lúng túng quay đầu sang hướng khác, bởi vì cô cứ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này rất không bình thường.

Lê Quang Minh còn cho là cô mệt nên không quấy rầy nữa, tháng ngày còn dài, anh sẽ khiến cô chủ động đến tìm mình báo ơn.

Lâm Minh Châu nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của anh rời khỏi đây, khi đó cô mới cố gắng kéo cơ thể mệt mỏi đi tới nhà vệ sinh.

Sau khi nghĩ đến chuyện trên người mình giờ chẳng có một đồng, nhưng cũng không thể cứ thiếu nợ người đàn ông kia được, cô bèn cầm lấy điện thoại trong phòng bệnh.

Nhưng ngay khi cô vừa định quay số thì buồn cười phát hiện ra một điều, cô hoàn toàn không nhớ được số điện thoại của mình, nhưng lại nhớ rõ số của Cao Trọng Đại.

Điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nhận máy, nhưng giọng điệu của Cao Trọng Đại có phần không kiên nhẫn: "Alo, ai đấy?”

“Trọng Đại... Là em.” Lâm Minh Châu khàn giọng, khẽ đáp.

Dường như Cao Trọng Đại có hơi bất ngờ: "Minh Châu?"

"Trọng Đại, anh đang ở đâu? Sao lại không tới cứu em?” Lâm Minh Châu vẫn còn nhớ rõ, Cao Trọng Đại nói sẽ lấy tiền chuộc tới cứu cô, nhưng qua một ngày rưõi rồi, anh không tìm thấy mình mà không lo lắng sao?

"Xin lỗi nhé, Minh Châu, Ngọc Hà bị bệnh nặng quá,

anh không đi được, em đừng vội, chờ cô ấy khỏi bệnh nhất định anh sẽ đi cứu em." Cao Trọng Đại đáp lời mà không để ý mấy.

Lâm Minh Châu hít một hơi lạnh, nếu như cô vẫn còn nguy hiểm, ở trong tay bọn cướp, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị giết chết.

Chờ khỏi bệnh?

Mạng của cô có thể chờ được sao?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!