Lọc Truyện

Thiên Đường Không Lối Thoát - Mộng Phù Hoa (FULL)

'Tên cướp nọ cười cười đi tới bên canh Lâm Minh Châu vừa mới tỉnh lại, hắn ta vuốt ve khuôn mặt nhỏ không còn chút máu của cô, nói: "Cô Lâm bình tĩnh ghê nhỉ, bị chúng tôi trói lại cả buổi mà cũng không khóc không nháo, không biết lúc cô ở cùng đàn ông có yên tĩnh như vậy không đây... Để tôi thử xem nhé!"

Thấy cô không có vẻ giãy giụa, tên cướp hơi buông lỏng cảnh giác, hắn ta thấy dây thừng trói cô như vậy thì hơi vướng nên mới đưa tay cởi dây ra cho cô.

Vốn Lâm Minh Châu còn nhắm chặt hai mắt, chỉ trong giây phút đó, cô mở choàng mắt ra, nhân lúc hắn ta không chú ý, cô đạp một phát về phía người đàn ông nọ, động tác rất nhanh nhạy, không có chút chân chừ.

'Tên kia gào lên đau đớn, hắn vô lực ngã xuống mặt đất, nhân cơ hội đó, cô nhảy qua người của tên nọ.

"Con đàn bà chết bầm kia dám đạp ông đây, nếu ông bắt được ông sẽ hành chết mày!" Tên bắt cóc gào thét hổn hển trong căn phòng.

Lâm Minh Châu vừa mới chạy ra khỏi phòng bao, một tiếng "ầm" vang lên rất lớn, hình như cô đụng phải ai đó, mũi cô cũng đau nhói, suýt chút nữa chảy cả nước mắt ra nhưng cô vẫn cố nhịn.

Lâm Minh Châu biết, bây giờ không phải là lúc để khóc, nhất định cô phải bảo vệ được tính mạng mình, chạy khỏi đây mới là quan trọng nhất.

Nhưng cô vừa mới chạy đã bị bọn cướp đuổi theo ra ngoài này, kéo lại, tên kia tàn bạo nói: "Con đàn bà xấu xa, tao xem mày muốn chạy đi đâu."

"Đừng bắt tôi, đừng!" Lâm Minh Châu sợ hãi đến thất kinh, cô vội vàng giãy giụa, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông mà cô mới va vào: "Xin anh, anh cứu tôi với, mau cứu tôi với có được không?”

Vốn Lê Quang Minh chỉ muốn tìm một nơi để mượn rượu giải sầu, nhưng không ngờ vừa mới bước vào quán bar dưới lòng đất này không lâu thì lại gặp phải một chuyện phiền phức đến vậy.

Bọn cướp thấy Lâm Minh Châu làm vậy thì sợ rắc rối thêm, hắn vội vã tìm một lý do rồi rống lên tức giận: "Mẹ nó, lấy tiền của ông rồi còn muốn bỏ chạy à, đi về đây!"

Lâm Minh Châu cảm nhận được sự uy hiếp sau lưng, cô càng thấy sợ hơn, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông trước mặt đã nhanh chóng vươn tay ra vòng qua bên tai cô với một tốc độ gào thét.

Sau đó, tên cướp phía sau hét lên một tiếng xé ruột xé lòng.

Cả người Lâm Minh Châu run lên, cô sợ hãi quay đầu lại thì thấy cái tên vừa định làm nhục cô đã bị đánh ngã lăn lộn nằm dưới đất, khuôn mặt vặn vẹo không nhận ra hình thù: "Mày là ai hả, dám đánh ông đây, mày chán sống r

Nói xong, tên nọ không phục bò dậy từ dưới đất, sau đó hắn rút con dao găm mang theo trên người, đâm mạnh về phía Lê Quang Minh.

Sao anh có thể cho hắn cơ hội làm mình bị thương được, anh lại vung mạnh nắm đấm tới, chỉ trong nháy mắt, miệng tên kia đầy máu rồi còn rụng mất hai cái rằng.

"Cút!" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, khiến cho tên cướp nọ cũng run rẩy cả người, hắn không để ý đến cái miệng đau nhức mà vội vàng lăn lê rời khỏi hiện trường.

Lâm Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh và một đôi mắt đen láy tựa màn đêm, sống mũi anh tuấn càng khiến dáng vẻ của anh trở nên sắc nét hơn, đôi môi mỏng hơi mím nhẹ cũng khiến cho người ta thấy rùng mình.

Mặc dù Lâm Minh Châu chỉ nhìn anh một chút nhưng cũng cảm giác cả người mình lạnh buốt, cô bất giác run lên.

Nhưng vừa nghĩ tới việc anh là ân nhân cứu mạng của mình, cô vẫn cố gắng nở nụ cười lịch sự rồi thấp giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh... Cảm ơn anh đã cứu tôi..."

Lê Quang Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, dù đang cười nhưng lại đây gượng gạo, nghĩ tới dáng vẻ thở hổn hển của người đàn ông vừa nãy thì khinh thường cười lạnh: "Sao nào, cô chê người kia cho tiền ít quá nên hối hận hả?”

"Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi, chuyện không như anh nghị, tôi bị hắn ta bắt cóc tới đây, xin anh giúp đõ đưa tôi về nhà có được không?” Bây giờ trong đầu Lâm Minh Châu chỉ có suy nghĩ này mà thôi.

Bắt cóc?

Quán bar dưới đất này còn có trò chơi mới hay sao?

"Xem ra mấy người phụ nữ ở đây cũng có nhiều trò thật, nhưng nếu muốn chơi trò vờ tha để bắt với tôi thì cũng phải chừng mực, nếu không tôi sẽ không dịu dàng

như bây giờ đâu nhé.” Lê Quang Minh đưa tay nâng chiếc cằm trắng nõn của Lâm Minh Châu lên, nhẹ giọng cười nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!