Lọc Truyện
Lúc Phượng Hoàng đến Cửu Trọng Thiên đã làm Thiên Cung chấn động.

Bảy bảy bốn mươi chín Thần thú Phượng Hoàng từ phía chân trời bay đến, từ Thiên Môn vào Phượng Tê Cung, nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy đầu. Phượng Hoàng ngồi trên xe thiên mã đi thẳng vào Thiên Môn đến Phượng Tê Cung, các tiên tướng trấn giữ Thiên Môn chớp mắt sửng sốt không dám ngăn lại.

Phượng Hoàng vốn đế vị ngang bằng với Thiên Đế, Phượng Hoàng này còn là đệ tử duy nhất của Thiên Đế, 49 vị Phượng Quân linh lực cao thâm chỉ là người theo hầu Phượng Hoàng, nàng như vị thần giá lâm Thiên Cung, ai dám cản?

Cũng may Phượng Hoàng xem như thương xót cho tiên tướng canh giữ Thiên Môn, trước khi vào Thiên Môn vẫn cho người đưa đến thiệp mời của Hoa Thù.

Ba ngày sau, chuyện Hoa Thù tổ chức thọ yến cho Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân Tam giới điều biết rõ, chỉ là không ai nghĩ tới, vị tân Phượng Hoàng của Ngô Đồng Phượng Đảo mang theo thanh thế ngàn năm chưa từng có của Phượng tộc giá lâm Thiên Cung.

Rõ ràng là viễn khách mà đến, lại như tân đế đăng cơ.

Trong Tú Dương Điện, Hoa Thù đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được Hồng Tước bẩm báo, cả người đều ngẩn ra. Không biết nàng kinh ngạc việc Phượng Ẩn ra khỏi Ngô Đồng Phượng Đảo, hay là kinh ngạc Phượng Ẩn lại bá đạo như vậy đến Cửu Trọng Thiên.

Bất luận là điều gì, đều không làm Hoa Thù vui khi nhìn thấy. Phượng Hoàng chính là vương của các loài chim, Phượng Ẩn là đế nàng là thần. Năm đó cũng vì nàng mới làm hại Phượng Ẩn không thể niết bàn, mặc dù chuyện này không ai biết, nhưng đáy lòng nàng đối với Phượng Ẩn vẫn có nút thắt.

Tiên tộc ngàn năm qua không sinh ra một vị nữ Tiên quân nào có thể nổi bật hơn Hoa Thù, bây giờ Phượng Hoàng lại xuất thế, đáy lòng Hoa Thù trở nên cảnh giác.

"Nàng tại sao lại đến Thiên Cung?" Sắc mặt Hoa Thù lạnh lùng.

"Tiên tướng trấn giữ nói Phượng Hoàng đến Thiên Môn đưa thiệp mời của ngài đã từng gửi đến Phượng Đảo, nói là tới tham gia thọ thần của Nguyên Khải Thần quân."

Hoa Thù ở Quỷ giới chọc giận Nguyên Khải, biết hắn sẽ không đến Thiên Cung. Sau khi nàng về Thiên Cung đã báo trước cho các Tiên môn chưởng môn rằng Nguyên Khải say mê tu luyện, sẽ không đến Thiên Cung tham gia thọ yến, cũng nói Nguyên Khải thân phận cao quý, sinh thần sẽ được tổ chức cho Nguyên Khải như thường lệ.

Dù sao Hoa Thù vẫn trẻ tuổi, nếu như Nguyên Khải không có mặt, nàng tổ chức thọ yến cũng không thể làm chưởng môn các sơn môn tự mình đi một chuyến đến đây, phần lớn Tiên môn động phủ sẽ phái nhi tử hoặc đệ tử đến đây. Hoa Thù tuy có mất mặt mũi, nhưng vẫn cố gắng làm tốt thọ yến lần này, mấy tháng sau đã phải chọn tân Thiên Đế, thu phục lấy lòng các hậu bối đối với nàng mà nói cũng là chuyện quan trọng.

"Thiên Đế ngàn năm trước đã ban lệnh Phượng Tộc không được tham gia chuyện trong Tam giới, thiệp mời kia ta chẳng qua làm cho có lệ!" Hoa Thù hít sâu một hơi, mặt mang sắc giận dữ.

Chỉ dụ tuyển chọn Thiên Đế vào ba tháng sau đã được Phượng Nhiễm ban xuống. Những năm qua Khổng Tước Vương mang hết báu vật tiên dược của Khổng Tước nhất tộc đến cho ái nữ, ba trăm năm trước linh lực của Hoa Thù đã đến mức Thượng quân đỉnh phong, cho nên nàng mới có thể danh chính ngôn thuận chấp quản Tứ Hải. Nàng ở Thiên Cung có địa vị quyền lợi, lại có Khổng Tước đảo làm chỗ dựa, tự nhiên muốn ba tháng sau tranh vị trí Thiên Đế. Nhưng nàng không nghĩ đến Phượng Ẩn lại ra khỏi Ngô Đồng Phượng Đảo.

Nếu Phượng Ẩn đến tham gia tiệc mừng thọ, vậy ba tháng sau sẽ tham gia tuyển chọn Thiên Đế? Chẳng lẽ nàng cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?

Hồng Tước thấy sắc mặt Hoa Thù càng ngày càng tức giận, vẫn không thể che giấu mà nói nhỏ: "Điện hạ, Phượng Hoàng ở tại Phượng Tê Cung."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoa Thù càng khó coi hơn. Một ngàn năm trước, Thủy Ngưng thú A Âm cũng đã ở Phượng Tê Cung. Sau khi nàng chết tại La Sát, cũng không biết là cố tình hay vô ý, cũng không người nào dám vào ở nơi đó.

Thấy Hoa Thù không nói, Hồng Tước lại nói: "Điện hạ, chúng ta có cần phải đi Phượng Tê Cung yết kiến Phượng Hoàng...?"

Giọng Hồng Tước còn chưa rơi dứt, Hoa Thù đã lạnh lùng nhìn nàng. Đáy lòng nàng run sợ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Điện hạ bớt giận, nô tỳ, nô tỳ lỡ lời!"

Phượng Hoàng chính là vương của các loài chim, Hồng Tước tuy là tỳ nữ của Khổng Tước nhất tộc, nhưng trời sinh đối với Hoàng giả của trăm loài chim có đáy lòng thần phục cùng kính sợ.

"Chẳng qua là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, được Thiên Đế bảo vệ cùng ân sủng mới có thể kế vị Phượng Hoàng. Ta thân là Khổng Tước nhất tộc công chúa, Thiên Tôn chưởng quản Tứ Hải, vì sao phải đi bái kiến nàng?" Giọng Hoa Thù lạnh lùng vang lên.

"Điện hạ..." Hồng Tước kính cẩn nói: "Chúng ta để Phượng Hoàng ở Phượng Tê Cung nhưng chẳng quan tâm hay sao?"

"Tiếp đãi khách mà thôi." Hoa Thù khôi phục sắc mặt bình thường, thản nhiên xua tay: "Khách nhân đến Thiên Cung tham gia thọ yến nhiều như vậy, đối xử với nàng như một tiên khách bình thường là được."

"Nếu ba vị Thượng Tôn hỏi tới...?"

Sau trận chiến ở La Sát, Thiên Đế Phượng Nhiễm vẫn ở Phượng Đảo, Ngự Phong Thượng Tôn ẩn cư Phong Linh Cung, ba vị Thượng Tôn khác dù sao không phải nữ tiên, không kiên nhẫn quản những việc tầm thường này ở Thiên Cung, đã mang tất cả chuyện thường ngày ở Thiên Cung giao cho Hoa Thù quản lý. Mấy ngày nay đúng lúc ba vị Thượng Tôn cùng nhau đi Côn Luân động phủ bàn luận nhân sinh, ngày mừng thọ mới trở về.

"Ba vị Thượng Tôn đều đi Côn Luân, ba ngày sau bọn hắn trở về đã đúng ngày mừng thọ, đến lúc đó cứ nói bản cung vất vả lo thọ yến, trong lúc vô tình chậm trễ tiếp đón Phượng Hoàng."

Vẻ mặt Hồng Tước lộ vẻ kinh ngạc, muốn nói điều gì đó nhưng nhìn sắc mặt Hoa Thù một chút, không dám nói nữa, nhanh chóng lui xuống.

Phượng Hoàng đến Thiên Cung là chuyện lớn, nhưng trong Tú Dương Điện một chút động tĩnh cũng không có, giống như người đến không phải Phượng Hoàng, chỉ là một tiên khách bình thường. Chúng tiên chờ để nhìn thấy phong thái của Phượng Hoàng lại thấy thái độ của Hoa Thù, trong đầu lặng lẽ nhận định. Hoa Thù là Khổng Tước nhất tộc công chúa, lại chưởng quản Tứ Hải ngàn năm, lòng dạ lẫn tâm tư cực cao, nhìn bộ dáng này sợ là không muốn đứng dưới tân Phượng Hoàng. Cũng đúng, mấy tháng sau tân Thiên Đế sẽ kế vị, nếu như Hoa Thù giành được đế vị, địa vị còn cao hơn Phượng Hoàng một chút.

Thiên Đế chưa về, Ngự Phong Thượng Tôn ẩn cư ở Phong Linh Cung, ba vị Thượng Tôn khác lại đi Côn Luân bàn luận nhân sinh, Tiên quân đến Thiên Cung tham gia tiệc mừng thọ cảm thấy cả hai bên đều không thể đắc tội, các Tiên nhân muốn đi Phượng Tê Cung thỉnh an Phượng Hoàng cũng giảm đi hơn phân nửa.

Tiểu Phượng Hoàng dù sao mới vừa giáng thế, cho dù vì đã kế thừa hoàng vị cũng vẫn là tiểu cô nương. Về sau mấy ngàn năm mấy vạn năm, nếu Tiên tộc không có nhân tài mới xuất hiện, sợ là ở Thiên Cung vẫn sẽ là danh tiếng của Hoa Thù công chúa.

Bên trong Phượng Tê Cung, cây đào sau điện muôn hoa rực rỡ, ngàn năm chưa tàn.

Phượng Ẩn đứng dưới cây, có chút thất thần.

Cửu Trọng Thiên là nơi tiên nhân muốn đến nhất, nơi này đầy vinh quang cùng quyền thế, nhưng ký ức của nàng đối Thiên Cung lại không có gì tốt đẹp.

Những ngày cuối cùng làm Thủy Ngưng Thú của nàng đã sống tại nơi này của Thiên Cung.

Ánh mắt lạnh lùng, nói xấu, chế nhạo, giáng tội, cấm túc, lôi hình, đó là thời gian tủi nhục nhất trong một đời làm A Âm của nàng, lúc ấy nàng đã sống ở Phượng Tê Cung này.

Chỉ là không nghĩ tới, ngàn năm đã qua Phượng Tê Cung vẫn như năm đó không có chút khác biệt.

"Bệ hạ." Phượng Hoan gọi Phượng Ẩn đang có chút thất thần, bẩm báo nói: " Trong Tú Dương Điện vẫn như cũ không có động tĩnh gì. Mấy vị Tiên quân đến thỉnh an bệ hạ đều bị ta đuổi đi."

Phượng Ẩn lần này đến Thiên Cung mang theo đều là tộc nhân trẻ tuổi của Phượng Tộc. Phượng Hoan vừa mới tấn vị Thượng quân, là thị vệ bên người Phượng Ẩn. Hắn tính tình cứng rắn trầm mặc, rất được Phượng Ẩn tin tưởng.

"Không có động tĩnh thì không có động tĩnh, không cần quan tâm nàng." Phượng Ẩn xua tay: "Có thể đi Phong Linh Cung bái kiến Ngự Phong Thượng Tôn?"

"Vẫn được." Phượng Hoan nói: "Chẳng qua Ngự Phong Thượng Tôn đã ẩn cư ngàn năm, nghe nói ngay cả Thiên Đế bệ hạ mấy lần mời hắn rời điện chấp quản Thiên Cung, cũng bị hắn khéo léo từ chối."

Sau trận chiến ngàn năm trước ở La Sát, bằng hữu tốt của Ngự Phong Thượng Tôn là Lâm Tuyền Thượng quân chết trận, Tiên tộc tử trận bị thương vô số, Yêu tộc lại mang tội danh giết Yêu Hoàng giáng lên người hắn. Ngự Phong Thượng Tôn không có cách nào chứng trong sạch, nản lòng nhục chí, từ đó ẩn cư ở Phong Linh Cung, ngàn năm qua chưa từng xuất cung. Nếu không phải như vậy, đại quyền chấp quản Thiên Cung cũng sẽ không rơi vào tay Hoa Thù.

Phượng Ẩn gật đầu: "Được rồi, lui xuống đi. Ta đi điều tra rõ ràng đòi lại công đạo."

Phượng Hoan gật đầu, lặng lẽ lui xuống. Hắn đi được mấy bước, quay đầu nhìn Phượng Hoàng đứng dưới đào, luôn cảm thấy bộ dáng thoải mái từ trước đến nay bỗng hôm nay lại đặc biệt cô đơn.

Hắn vừa ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng Phượng Ẩn dưới cây đào. Hắn sững sốt, chớp chớp mắt, nhìn tiểu viện trống vắng, yên tĩnh lui xuống.

Tin tức Phượng Hoàng đến Cửu Trọng Thiên tham gia thọ yến Nguyên Khải Thần quân truyền đến Thanh Trì Cung. Trường Khuyết sững sờ một chút, nhưng hắn không dám giấu diếm, vội vàng bẩm báo Nguyên Khải.

Mấy ngày trước đây điện hạ cả người đầy máu trở về núi, sau đó luôn ở sau điện của Thanh Trì Cung tịnh dưỡng. Nói dễ nghe là tĩnh dưỡng, sự thật chính là bàng hoàng ngẩn người thôi, có lẽ nghe tin này tâm tình của hắn sẽ tốt hơn một chút.

"Ngươi nói nàng vào ở trong Phượng Tê Cung?" Ở cạnh hồ Thanh Trì, sắc mặt Nguyên Khải có chút hoảng hốt.

"Vâng." Trường Khuyết gật đầu, nhìn nhìn sắc mặt Nguyên Khải: "Tiên nhân đến truyền, nói Phượng Hoàng dẫn Thần thú đi thẳng vào Cửu Trọng Thiên." Hắn dừng một chút, lại nói: " Điện hạ, Phượng Hoàng vào ở Phượng Tê Cung, chắc vẫn còn nhớ tình nghĩa năm đó.."

"Tình nghĩa năm đó?" Nguyên Khải hơi nhướng mắt, có chút tự giễu cợt: "Là giáng cho nàng một thân tội danh hay là mang nàng cấm túc trong cung?".

Trường Khuyết trầm mặc không nói. Một lúc sau mới hỏi: "Điện hạ, ngài không đi Thiên Cung nhìn Phượng Ẩn bệ hạ sao?"

Bên hồ Thanh Trì, Trường Khuyết không nghe thấy Nguyên Khải trả lời.

Hoa Thù chưởng quản Thiên Cung ngàn năm, cứ vài ngày trôi qua sẽ mời các nữ quân của Tiên môn động phủ tụ họp một chút, đây cũng xem như là tiền đồ của nàng nên làm không biết mệt. Trước thọ yến một ngày, nàng theo lệ mở tiệc nhỏ trong Tú Dương Điện chiêu đãi nữ quân.

"Thượng Tôn, hoa mẫu đơn trong Tú Dương Điện quả nhiên khuynh thành tuyệt sắc, đừng nói là Thiên Cung, sợ là tìm khắp Tiên giới cũng không tìm được loài hoa đẹp như vậy."

Nữ quân năm đó ở Ngô Đồng Phượng Đảo đã không còn non nớt ngây thơ như ngàn năm trước, nói đến lấy lòng Hoa Thù sớm đã quen thuộc.

Nữ quân Nam Phong của Nam Sơn mới cười nịnh nọt một câu, đã có một âm thanh hùa theo vang lên. Cũng có mấy vị nữ quân tính tình chính trực, ví dụ như mấy vị công chúa của Long Vương cùng sư muội Liêm Nguyệt của Côn Luân động phủ Liêm Khê Thượng quân, các nàng xưa nay tính tình không hợp với Hoa Thù, nhưng cũng không thể làm nàng mất mặt, đành phải ngồi xa xa.

"Nam Phong nữ quân, lời này của ngươi thật ra rất khoa trương." Bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười nhẹ nhàng: "Nhưng ta nghe nói hoa đào bên trong Phượng Tê Cung cũng là tuyệt sắc ở Thiên Cung, ta xưa nay luôn yêu thích những loài hoa này, không biết Thượng Tôn ngày nào rảnh rỗi có thể đưa chúng ta đến Phượng Tê Cung ngắm hoa đào bên trong một lần không?"

Lời này chính là của nữ quân Mộc Dung con gái Đông Hải nhị thái tử, vì một chút chuyện cũ năm xưa nên nàng không thích lẫn muốn công khai mọi bí mật của Hoa Thù. Những năm qua Mộc Dung hiếm khi có mặt trong yến hội của Hoa Thù, lúc này nghe nói Phượng Hoàng đến Thiên Cung, Đông Hải cách nơi này không xa, nàng cầm thiệp mời của nhị thái tử đến Cửu Trọng Thiên tham gia náo nhiệt, lại vẫn phải gặp Hoa Thù trước khi thọ yến diễn ra.

Chỉ là câu này nàng mới nói ra trong hoa viên nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Sắc mặt Hoa Thù hơi thay đổi, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn vào Mộc Dung nữ quân.

Phượng Hoàng là đế, Khổng Tước là thần. Việc Hoa Thù không muốn xưng thần đều bày ra trước mặt, nàng sao có thể đến Phượng Tê Cung yết kiến Phượng Hoàng? Lời này không phải nói rõ thân phận của nàng sao. Nhưng người cố tình nói lời này là con gái yêu của Đông Hải nhị thái tử cùng chính thê tử Mộc Hoa Thượng quân. Trong Tứ hải, Long tộc từ trước đến nay ở Tiên tộc đức cao vọng trọng, chỗ dựa vững chắc, cho dù là Hoa Thù cũng không thể tuỳ ý trách tội nàng.

"Nhị tẩu, tôn thượng chấp quản Thiên Cung công việc bận rộn, làm sao có thời gian cùng chúng ta đi Phượng Tê Cung ngắm hoa. Nếu ngươi thích hoa đào, đến mai ta cùng ngươi đi Phượng Tê Cung bái kiến Phượng Hoàng, cũng có thể thưởng thức tuyệt sắc hoa đào." Nam Hải Tam công chúa Tấn Vân mấy năm trước gả vào trong phủ của Kinh Lôi Thượng Quân, nàng ở Thiên Cung lâu ngày, biết rõ tính tình Hoa Thù kiêu ngạo, một bên dàn xếp một bên vội vàng kéo tay áo Mộc Dung nữ quân.

Mộc Dung nữ quân thấy sắc mặt khó xử của muội muội bên nhà phu quân nên cuối cùng cũng không lên tiếng.

"Tấn Vân nói đúng, Bản tôn những ngày này bộn rộn nhiều việc, phải chuẩn bị thọ yến cho Nguyên Khải Thần quân, sợ là khó có thời gian rảnh rỗi. Tiểu bệ hạ tuổi tác còn trẻ, tính tình thích náo nhiệt, các ngươi nếu có thời gian rảnh mai hãy đi Phượng Tê Cung cùng tiểu bệ hạ trò chuyện đi."

Phía trên chỗ ngồi, tiếng cười của Hoa Thù truyền đến, nhẹ nhàng tiếp nhận câu nói của Tấn Vân. Nàng nhấp một ngụm trà, có chút thần thái của trưởng bối: "Nghe nói vị tiểu bệ hạ này của chúng ta từ khi giáng thế đã không ra khỏi Ngô Đồng Phượng Đảo, Thiên Cung nhiều phép tắc, các ngươi cũng có thể nói cho tiểu bệ hạ biết một chút, đừng để tiên hầu ở Thiên Cung vô tình va chạm tiểu bệ hạ."

Hoa Thù chậm rãi nói trong cuộc trò chuyện, các nữ quân phía dưới sắc mặt thay đổi, cũng không dám làm trái, đang chuẩn bị đồng ý.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông Thanh Long bị gõ vang, vang lên ở phía đông Thiên Cung. Hình ảnh Ngũ Trảo Kim Long bay lên trên không Ngự Vũ Điện, Kim Long uy nghiêm cùng với tiếng chuông vang vọng chân trời.

Từ khi Thiên Đế Mộ Quang chết đi, sau ngàn năm Ngự Vũ Điện ở Thiên Cung chưa từng được mở cửa, nhưng hôm nay đã bị mở ra.

Bên trong Ngự Vũ Điện có phong ấn của Thiên Đế, ai có thể tuỳ tiện mở ra?

Chúng nữ quân trong Tú Dương Điện sắc mặt kinh ngạc, cùng nhìn về hướng Hoa Thù.

Trên mặt Hoa Thù cũng khó giấu kinh ngạc, nàng cau mày, đang muốn sai người đi điều tra chuyện gì xảy ra đã thấy Hồng Tước dẫn một tiên tướng đi đến.

"Điện hạ, Phong Linh Cung Cảnh Triệt Tiên quân cầu kiến."

Từ khi Ngự Phong ẩn cư, tiên tướng ở Phong Linh Cung đã lâu chưa đi lại trong Thiên Cung. Hoa Thù nghiêm sắc mặt, phong thái uy nghiêm nhìn Cảnh Triệt.

"Cảnh Triệt bái kiến Hoa Thù Thượng Tôn." Cảnh Triệt kính cẩn hành lễ.

"Cảnh Triệt Thượng quân, ta cũng đã lâu chưa gặp ngươi, là Ngự Phong Thượng Tôn có chuyện muốn ngươi nói cho Bản tôn biết?"

"Vâng, Thượng Tôn biết Phượng Hoàng bệ hạ tới Thiên Cung, mời bệ hạ đến Ngự Vũ Điện một lần, sai Cảnh Triệt đến báo cho Thượng Tôn một tiếng." Cảnh Triệt nhìn các nữ quân trong viện, lông mi không động, trầm giọng trả lời.

Ngự Phong Thượng Tôn ẩn cư ngàn năm ở Phong Linh Cung đã xuất cung rồi? Còn mở cửa Ngự Vũ Điện mời Phượng Hoàng ôn chuyện cũ?

Nữ quân trong viện bắt đầu nhìn nhau, lập tức chuyển sang nhìn Hoa Thù. Quả nhiên, trên mặt Hoa Thù lộ ra suy nghĩ khó đoán, giọng nói trầm trầm, dường như thản nhiên một câu: "Ngươi nói Ngự Phong Thượng Tôn mời Phượng Hoàng đến Ngự Vũ Điện trò chuyện?"

"Đúng vậy." Giọng nói kiên định của Cảnh Triệt lại tiếp tục vang lên, " Ba vị Thượng Tôn Kinh Lôi, Linh Điện, Viêm Hỏa, các vị chưởng môn của Tam Sơn Lục phủ cùng Côn Luân lão tổ nghe nói Phượng Hoàng đến Thiên Cung, tất cả đều đã đích thân đến Cửu Trọng Thiên, vào Ngự Vũ Điện bái kiến Phượng Hoàng bệ hạ."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!