Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

“Võ giả cũng phân chia cao thấp, hẳn mày biết, năm đó anh tao đã giết không ít võ giả, cho nên tao khuyên mày đừng đắc tội tao!”

 

Sở dĩ Vương Quân coi thường kiểu gia tộc hàng đầu như nhà họ Tề cũng bởi vì có anh trai, vô số thế lực muốn có Vương Chiến nhưng Vương Chiến luôn tỏ ý bất cần.

 

“Ha ha! Mày cũng đề cao anh trai mày quá nhỉ!”

 

“Đó là vì mày chưa từng nghe tới sự tích của anh ấy!”, Vương Quân tiếp tục nói.

 

“Vậy mày chờ anh trai tới cứu đi! À, xe mày cũng được đấy, tao mượn dùng trước đã”.

 

Nói xong, Nhậm Kiến Tường ném Tề Nguyên và Diệp Viên Viên lên xe rồi lái xe đi mất.

 

Chốc lát sau, cảnh sát tới.

 

Nhìn ba người bị cột trên cây, bọn họ hơi bất ngờ.

 

Ba tên cướp khiến bọn họ luôn đau đầu cứ thế mà rơi vào tay họ như một vở kịch!

 

Ở một diễn biến khác.

 

“Tôi… Tôi đang ở đâu thế này?”

 

Trên đường, Tề Nguyên từ từ tỉnh lại, thấy Nhậm Kiến Tường đang lái xe, hắn nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ nhớ bên tai vang lên một tiếng bốp, sau đó thì không biết gì nữa.

 

“Về nhà! Cậu còn muốn đi đâu nữa?”, Nhậm Kiến Tường hờ hững đáp lời.

 

“Chúng ta không sao hả?”

 

Tề Nguyên kinh hoàng ngồi ngay ngắn, hắn kiểm tra toàn thân mình, thấy không có chỗ nào bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện hôm nay khiến hắn sợ khiếp vía, sau này hắn sẽ không bao giờ tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân nữa, mạng mình mới đáng tiền nhất.

 

Nhưng nghĩ tới mấy lời đã thốt ra trước khi té xỉu, sắc mặt Tề Nguyên trở nên lúng túng.

 

“À thì, anh Nhậm ơi! Mấy lời lúc này tôi nói cũng không phải thật, trong lúc hốt hoảng cũng không biết mình đang nói gì”.

 

Nhậm Kiến Tường tiếp tục lái xe, không quan tâm tới Tề Nguyên, hắn thay đổi sắc mặt nhưng trong nháy mắt đã khôi phục thái độ như thường.

 

“À, anh Nhậm, sao chúng ta trốn ra được thế?”

 

“Không biết, tôi cũng bị dọa hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì ba người kia đã đi mất rồi nên tôi lái chiếc xe này về luôn”.

 

 

Lúc hai người đang nói chuyện, Diệp Viên Viên cũng tỉnh lại.

 

Biết mình vẫn không sao, Diệp Viên Viên rối rít cảm ơn Tề Nguyên, cô ta không hề biết mấy lời Tề Nguyên đã nói sau khi cô ta ngất xỉu.

 

“Cảm ơn anh đã cứu tôi! Tề Nguyên”.

 

Tề Nguyên chột dạ, hắn rất sợ Nhậm Kiến Tường sẽ vạch trần mình, nhưng Nhậm Kiến Tường không nói gì, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Đều là việc anh nên làm mà, anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời”.

 

Tề Nguyên nắm chặt tay Diệp Viên Viên.

 

Lần này Diệp Viên Viên không phản kháng, dù sao Tề Nguyên cũng đã cứu mình, tuy cô ta không thích Tề Nguyên nhưng cũng không đẩy ra.

 

Xe đi được một đoạn thì người nhà họ Tề đến, là do Tề Nguyên gọi người nhà tới đón.

 

“Viên Viên, anh về trước đây, lần sau gặp lại nhé, anh sẽ gọi cho em”.

 

“Vâng!”, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.

 

Tề Nguyên vừa đi, trong xe cũng chỉ còn cô ta và Nhậm Kiến Tường, Diệp Viên Viên khinh bỉ ra mặt, trước đó cô ta còn kiêng dè Nhậm Kiến Tường là anh rể mình, nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn không muốn nhìn Nhậm Kiến Tường thêm một giây nào nữa.

 

Diệp Viên Viên nhớ trước khi cô ta hôn mê đã thấy Nhậm Kiến Tường xuống xe.

 

Ba người kia ác độc như vậy, trên người Tề Nguyên đầy dấu vết đánh nhau, Nhậm Kiến Tường lại không có chút thương tích nào, Diệp Viên Viên khẳng định chắc chắn là do Nhậm Kiến Tường quỳ xuống xin tha nên gã tài xế mới tha cho anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!