Lọc Truyện

 Chương 15: Giết
 
             Nghe thấy giọng nói này, Diệp Yến vui mừng khôn xiết.  

             Nhưng sau khi thấy dao ngắn trong tay Chu Tử Hào, cô muốn bảo Nhậm Kiến Tường nhanh chóng rời đi, với dáng vẻ điên cuồng của Chu Tử Hào bây giờ, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.  

             Tuy nhiên miệng Diệp Yến đang bị quấn băng nên chỉ có thể nức nở nghẹn ngào.  

             “Nhậm Kiến Tường, sao mày lại ở đây?”, nhìn thấy người đến là Nhậm Kiến Tường, trong lòng Chu Tử Hào vô cùng hoảng hốt, nếu để người khác biết những chuyện hắn đã làm, chắc chắn hắn sẽ thân bại danh liệt, nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi trong tù.  

             Chu Tử Hào cũng chỉ hoảng hốt trong chốc lát, sau khi nhìn thấy người đến chỉ là Nhậm Kiến Tường và con gái anh, một ý tưởng táo bạo nảy sinh trong đầu hắn.  

             “Mày chính là Nhậm Kiến Tường à? Lại còn dám dẫn con gái đến nơi nguy hiểm này, vậy cũng tốt, cả nhà bọn mày có thể đoàn tụ ngay rồi đấy”.  

             Tề Sơn biết suy nghĩ trong đầu Chu Tử Hào nên hắn cũng không hề do dự nữa, hôm nay hắn không thể quay đầu lại được nên dứt khoát đã làm thì phải làm đến cùng.   

             “Nhậm Kiến Tường, nếu mày đã tới thì đừng hòng rời khỏi đây”.  

             Nhìn Diệp Yến đang bị trói chặt trong xe, hai mắt Nhậm Kiến Tường bừng bừng sát khí.  

             “Những lời này tao cũng đang muốn nói với bọn mày! Hôm nay bọn mày đừng hòng rời khỏi đây”.  

             “Ha ha! Mày còn ngông cuồng như thế cơ à? Hôm nay tao sẽ cho mày biết, tao không phải là một cậu chủ vô dụng như trong mắt mày”, Chu Tử Hào tức giận hét lên, trút hết tất cả những bất mãn trong lòng mình ra.  

             Bởi vì sự xuất hiện của Nhậm Kiến Tường, mọi thứ đều thay đổi. Bố hắn thậm chí còn không để hắn thừa kế nhà họ Chu, chuyện này khiến hắn vô cùng oán hận.  

             Chu Tử Hào ngắm nghía con dao ngắn trong tay, điên cuồng cười khẩy.  

             “Nhậm Kiến Tường, chịu chết đi”.  

             Nói xong, Chu Tử Hào cầm dao ngắn, đâm về phía ngực Nhậm Kiến Tường.  

             Nhậm Kiến Tường cười khẩy, đá bay con dao trên tay Chu Tử Hào, nhưng vì ra tay quá nhanh nên Tề Sơn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy dao ngắn trong tay Chu Tử Hào lập tức bay ra ngoài trong nháy mắt.  

             "Rác rưởi!"  

             Anh quay người lại, đá bay Chu Tử Hào.  

             Chu Tử Hào loạng choạng ngã xuống đất, nhìn con dao trên mặt đất, hắn rất muốn cầm dao ngắn lên nhưng lại phát hiện mình không có một chút sức lực nào.  

             Hai chân Tề Sơn run lẩy bẩy, thực lực mà Nhậm Kiến Tường vừa thể hiện lúc nãy khiến hắn tuyệt vọng, hắn biết chắc chắn rằng mình không đấu lại Nhậm Kiến Tường.  

             “Nhậm Kiến Tường, anh tha cho tôi đi, giết người là phạm pháp, tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa”.  

             Tề Sơn quỳ phịch xuống đất, dưới háng chảy ra một loại chất lỏng khiến người ta nhìn mà thấy ghê tởm. Hắn đã làm nhiều chuyện xấu hơn Chu Tử Hào, vậy nên hắn càng sợ chết hơn.  

             Nhậm Kiến Tường không quan tâm Tề Sơn mà đi về phía chiếc xe, xé băng dán ngoài miệng Diệp Yến, sau đó tháo dây thừng cho cô.  

             Vừa được tự do, Diệp Yến lập tức ôm chầm lấy Nhậm Kiến Tường và khóc nức nở khiến Nhậm Kiến Tường cảm thấy rất áy náy.  

             “Không sao rồi, đều là anh sai”, Nhậm Kiến Tường vỗ nhẹ vào lưng Diệp Yến để cô bình tĩnh lại.  

             ...  

             “Em hãy bế Thư Thư ra đường chờ anh trước, anh giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ ra ngay”.  

             “Anh muốn làm gì? Kiến Tường, anh đừng giết bọn họ, nếu không anh sẽ ngồi tù đấy”.  

             “Bọn chúng dám động vào em thì anh sẽ khiến chúng phải trả giá đắt, anh không sao đâu, em yên tâm đi! Tin tưởng anh một lần, được không?”, Nhậm Kiến Tường dịu dàng nói.  

             “Được”, Diệp Yến rất nghe lời bế Diệp Uyên Thư đi ra đường lớn.  

             Nhậm Kiến Tường lặng lẽ lưu lại một dấu ấn thần thức trên người Diệp Yến, như vậy, sau này nếu Diệp Yến xảy ra chuyện gì anh thì anh sẽ biết ngay, chuyện lần này rõ ràng đã khiến anh bị dọa sợ, cũng may là tới kịp lúc, nếu không anh sẽ phải hối hận cả đời.  

             “Bây giờ ở đây chỉ còn lại ba người chúng ta, nói đi! Bọn mày muốn chết như thế nào?”  

             “Nhậm Kiến Tường, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì”.  

             Thấy ánh mắt Nhậm Kiến Tường đằng đằng sát khí, Chu Tử Hào chỉ cảm thấy hai chân như mềm nhũn, hắn vẫn chưa muốn chết.  

             “Khi bọn mày định giở trò với Yến Nhi thì mạng sống của bọn mày đã không còn thuộc về bọn mày nữa rồi”, Nhậm Kiến Tường thờ ơ trước lời nói của Chu Tử Hào.  

             Nhậm Kiến Tường không nói nhiều lời, linh khí trong tay anh chuyển động, nhấc bổng Chu Tử Hào lên khi còn cách một khoảng xa.  

             Cảnh tượng này khiến hai người bị dọa sợ chết khiếp bởi vì thực sự quá quỷ dị.  

             “Ma!”, Tề Sơn hét lớn, lập tức hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.  

             Chu Tử Hào chỉ cảm thấy có một bàn tay to lớn đang bóp chặt cổ họng.  

             Hắn đã từng nghe bố hắn kể về một truyền thuyết.  

             Trên thế giới này có người tu luyện, nhưng những người này quá mạnh mẽ, không phải là người bọn họ có thể tiếp xúc, khi ấy, Chu Tử Hào còn cười nhạo bố mình mê tín cổ hủ, hôm nay cảnh tượng chân thực này lại xảy ra với hắn, hắn mới biết bản thân nực cười đến mức nào.  

             Hắn biết sự chênh lệch giữa mình và Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường muốn giết hắn thì dễ dàng như bóp chết một con kiến nhỏ bé.  

             “Chịu chết đi!”, Nhậm Kiến Tường khẽ dùng lực, chỉ mấy giây sau Chu Tử Hào đã không còn thở.  

             Tề Sơn đang hôn mê bất tỉnh dưới đất cũng vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa bởi vì trên ngực hắn có một con dao xuyên thẳng qua tim.  

             Tâm niệm của Nhậm Kiến Tường khẽ động, hai thi thể trên mặt đất tự bốc cháy, ngay cả chiếc xe mà hai người Chu Tử Hào lái cũng hóa thành tro bụi, một cơn gió lớn thổi qua, xung quanh đã không còn chút dấu vết.  

             Thuật hỏa cầu và thuật cuồng phong chỉ là hai môn cơ bản của đạo pháp, đương nhiên Nhậm Kiến Tường đã sử dụng rất thành thạo.  

             Nhậm Kiến Tường cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau khi xử lý tốt một vài việc nhỏ mới an tâm rời đi.  

             “Yến Nhi, chúng ta đi thôi!”, Nhậm Kiến Tường đi tới bên cạnh Diệp Yến, nắm tay Diệp Yến đi xuống núi.  

             Diệp Yến định lên tiếng dò hỏi thì bị Nhậm Kiến Tường ngắt lời.  

             “Hãy coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, có anh ở đây rồi! Không sao đâu”.  

             Diệp Yến gật đầu, bây giờ chỉ cần cô giữ yên lặng thì Nhậm Kiến Tường mới có thể an toàn.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!