Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

 
             “Chu Tử Hạo là người không đáng tin đâu!”  

             Diệp Thành Hải lắc đầu, chậm rãi nói.   

             Ông ta đã lớn tuổi nên có thể nhìn thấu được nhân cách của một người thông qua hành động của người đó.   

             Bà Diệp không nghe rõ những gì Diệp Thành Hải nói, bà ta chỉ nghĩ đó là lời nói nhảm thường ngày của Diệp Thành Hải nên cũng mặc kệ, tiếp tục xem tivi.   

             Bên kia, Nhậm Kiến Tường đã ra khỏi nhà họ Diệp, anh nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi, xe chạy về phía trường mẫu giáo Hoa Tây, nơi Thư Thư đi học.  

             “Yến Nhi! Em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện”, hai tay Nhậm Kiến Tường siết chặt nắm đấm, nếu Yến Nhi xảy ra chuyện gì thì anh sẽ bắt kẻ đã hại cô ấy phải trả cái giá gấp nghìn lần.   

             Chẳng mấy chốc, Nhậm Kiến Tường đã nhìn thấy trường mẫu giáo, sau khi trả tiền xong anh lập tức chạy ngay đến chỗ trường học.   

             Trường mẫu giáo vẫn chưa đóng cửa, nhưng bên trong đã không còn tiếng ồn của bọn trẻ, rõ ràng là đã tan học.   

             “Bố, là bố”, một giọng nói non nớt vừa truyền đến tai Nhậm Kiến Tường, anh vui mừng khôn xiết, bởi vì giọng nói này là của Diệp Uyên Thư.  

             Nhậm Kiến Tường nhìn về nơi phát ra giọng nói, có hai người đang ngồi trên xích đu trường học, một người là Thư Thư, người kia là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào.  

             “Anh là bố của Uyên Thư à?”  

             “Đúng vậy! Cô là ai?”  

             “Tôi là cô giáo của con bé, các anh làm bố mẹ kiểu gì vậy, đứa trẻ tan học cũng không tới đón, hôm nay họp phụ huynh cũng không có ai đến”.  

             Câu nói của cô giáo Diệp Uyên Thư phá tan ảo tưởng cuối cùng của Nhậm Kiến Tường, anh cũng mong là cảm giác của mình không đúng, nhưng rõ ràng là Diệp Yến đã thật sự xảy ra chuyện, anh biết rõ tính cách của Diệp Yến, cô không thể nào đi lung tung một mình.   

             “Cô giáo, thật sự xin lỗi, tôi có chút việc nên đến trễ”.  

             “Sau này để ý một chút! Công việc dù có quan trọng đến mấy, thì có thể quan trọng bằng con cái sao?”  

             “Thư Thư, mau đến chỗ bố nào”, lúc này Nhậm Kiến Tường không còn hơi sức đâu để nói chuyện phiếm với cô giáo, sau khi nói lời xin lỗi lần nữa thì lập tức ôm con gái rời đi.  

             “Yến Nhi! Dù em đang ở đâu thì anh cũng phải tìm được em”, Nhậm Kiến Tường ôm lấy Diệp Uyển Thư đi đến một khoảng đất trống, anh dùng thần thức của mình để tìm kiếm Diệp Yến.  

             “Bố ơi! Bố sao thế”.  

             “Bố không sao! Bố dắt con đi tìm mẹ, con im lặng một lát nhé, đợi lát nữa con sẽ có thể gặp được mẹ rồi”.  

             “Vâng ạ! Thư Thư sẽ nghe lời!”, Diệp Uyển Thư rất ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ mũm mĩm của mình lại.   

             Tu vi của Nhậm Kiến Tường đến nay chỉ ở cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, thần thức chỉ có thể quan sát khoảng cách bốn mét xung quanh, nhưng điều này hiển nhiên là không đủ.   

             “Gương quan sát trời”.  

             Gương quan sát trời là đạo pháp tối cao mà Nhậm Kiến Tường đã tu luyện ở thế giới trước, lúc này Nhậm Kiến Tường sử dụng đạo pháp thâm thúy này sẽ gây tổn thương đến cơ thể của mình, nhưng anh vốn không quan tâm được nhiều như thế, việc quan trọng trước mắt là phải tìm được Diệp Yến.   

             Với sức mạnh của đạo pháp “Gương quan sát trời”, thần thức của Nhậm Kiến Tường đã bao trùm cả thành phố Hoa Tây.  

             Sau thời gian một nén hương, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Nhậm Kiến Tường đột nhiên mở ra.  

             “Chu Tử Hạo, tôi phải lấy mạng anh!”  

             Nhậm Kiến Tường vừa dùng thần thức của mình để thăm dò vị trí của Diệp Yến, cuối cùng anh đã tìm được, cô đang ở trong một khu rừng hẻo lánh ở phía Nam Bắc của thành phố Hoa Tây.   

             Chu Tử Hạo và Tề Sơn đã bắt cóc Diệp Yến, họ đang mưu đồ làm chuyện xấu với cô.  

             Tề Sơn là cậu hai nhà họ Tề, là một cậu ấm giàu có coi trời bằng vung, nhà họ Tề cũng là gia tộc đứng thứ hai ở thành phố Hoa Tây, vẫn luôn có mối quan hệ làm ăn với nhà họ Chu.  

             Tề Sơn cũng có ý đồ xấu với Diệp Yến, nhưng lại bị Chu Tử Hạo giành trước, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nên Tề Sơn cũng từ bỏ suy nghĩ đó, nhưng hôm nay Chu Tử Hạo đã gọi điện cho hắn nói rằng hắn có cơ hội gần gũi với người đẹp.  

             Sau khi hai người gặp nhau và lập kế hoạch xong xuôi thì lập tức bắt cóc Diệp Yến.  

             Nhậm Kiến Tường đấm mạnh vào cây đại thụ bên cạnh, vỏ cây đại thụ lập tức bị lõm sâu xuống.   

             “Bố lợi hại quá”, Diệp Uyển Thư bên cạnh không hiểu chuyện vui vẻ hô lên.  

             “Bác tài, chở tôi đến rừng Thường Sơn ở phía Tây Bắc”, Nhậm Kiến Tường bắt một chiếc xe taxi, theo yêu cầu của Nhậm Kiến Tường, xe phóng nhanh đến địa điểm cần đến.  

             Rừng Thường Sơn cũng được xem là một thắng cảnh ở thành phố Hoa Tây.  

             Có rất nhiều đường nhánh trong rừng, nhiều người giàu có thích đến đây du ngoạn, hái nấm, săn bắn...  

             “Đường lên đó không dễ đi, tôi phải dừng xe ở đây thôi”.  

             Nhậm Kiến Tường sử dụng thần thức của mình cảm nhận được vị trí lúc này của Diệp Yến ở cách đây không xa, anh nhanh chóng trả tiền rồi bế lấy Diệp Uyển Thư chạy thẳng lên núi.  

             “Thư Thư, con ngủ một giấc trước đi!”, Nhậm Kiến Tường nhỏ nhẹ nói với cô con gái trong vòng tay mình.  

             Giọng nói của Nhậm Kiến Tường chứa đựng đạo pháp, Diệp Uyển Thư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.  

             Nhậm Kiến Tường làm vậy là bởi vì anh không muốn lát nữa con gái mình sẽ nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu mà bị ám ảnh tâm lý.   

             ...  

             “Diệp Yến ơi Diệp Yến, trước đây anh đã từng ăn nói nhỏ nhẹ với em rằng anh muốn kết hôn với em, nhưng em lại không đồng ý, bây giờ anh chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi, Nhậm Kiến Tường khiến anh mất hết thể diện, vậy anh phải lấy đi thứ quý giá nhất của hắn để bù đắp”.   

             Ở nơi nào đó trong rừng, Chu Tử Hạo cầm một con dao trong tay, nhìn Diệp Yến đang bị trói chặt trên xe, bật cười ha hả nói.  

             “Cậu chủ Chu! Chuyện này là chuyện phạm pháp đấy, anh suy nghĩ kỹ chưa”, Tề Sơn nói.  

             “Yên tâm đi! Đến lúc đó tìm đại một chỗ nào đó chôn cô ta, chết không đối chứng, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì”.  

             Sau khi nghe Chu Tử Hạo nói vậy, Tề Sơn gật đầu.    

             Chu Tử Hạo bỗng chốc biến thành một con người xấu xa nham hiểm, cuộc sống trong nhà kính khiến hắn đã quen với việc được người khác tâng bốc.   

             Khi ai đó khiến hắn nhìn rõ bản thân mình thì hắn tuyệt đối sẽ không hối cãi, mà ngược lại tâm lý hắn lại đi theo cách sai lệch, một khi không cẩn thận sẽ trở thành một tội phạm vô cùng hung ác.   

             Diệp Yến không ngừng vùng vẫy, cô cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, nhưng một cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể thoát ra được. Nhìn nụ cười hiểm ác trên mặt của hai người họ và cảnh vật xa lạ xung quanh, nước mắt cô cứ rơi lã chã.  

             Giờ phút này cô rất nhớ Nhậm Kiến Tường, cô bây giờ mới nhận ra, ở bên Nhậm Kiến Tường cô cảm thấy an toàn đến nhường nào.   

             Trong những ngày qua, hai người ngủ chung một giường, nhưng Nhậm Kiến Tường chưa từng làm gì cô.  

             Từ nhỏ cô đã có thói quen đạp chăn khi ngủ, nhưng gần đây mỗi sáng thức dậy, chăn vẫn luôn ở trên người cô, cô biết chiếc chăn đó là thế nào. Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng cô đã không còn cơ hội gặp lại Nhậm Kiến Tường nữa.   

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!