Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

 
             “Xem ra vợ mình cũng là người thù dai!” Nhậm Kiến Tường cảm thán.  

             Nhưng Nhậm Kiến Tường không biết rằng Diệp Yến làm như vậy phần lớn nguyên nhân là vì anh.  

             “Diệp Siêu, chuyện tự mình nói ra thì phải làm bằng được, nếu không thì cháu phải gạch tên khỏi nhà họ Diệp”, ông cụ Diệp không hề do dự mà nói thẳng.  

             “Ông nội, dù cháu làm chuyện gì thì cũng là vì nhà họ Diệp! Hôm nay ông lại…”  

             Diệp Siêu còn chưa dứt lời, ông cụ Diệp đã gầm lên: “Hỗn xược! Nếu cháu đã biết mình là người nhà họ Diệp thì đừng nói gì nữa”.  

             “Vâng!”, Diệp Siêu nghiến răng nghiến lợi, thốt lên một chữ, sau đó lảo đảo ngã xuống đất không nói gì thêm.  

             Trong lòng hắn vô cùng căm hận Nhậm Kiến Tường, nếu Nhậm Kiến Tường không xuất hiện thì sao hắn lại rơi vào bước đường này chứ.  

             “Yến Nhi, hôm nay có thể ký hợp đồng được rồi chứ?”  

             Diệp Yến đi đến trước mặt Vũ Hàn Thảo, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng vi diệu, hai người đều từng là cô gái nổi danh nhất ở thành phố Hoa Tây.  

             “Cô Vũ, cảm ơn cô!”, Diệp Yến mỉm cười nói.  

             “Không có gì, đại ca Nhậm là ân nhân của tôi, giúp đỡ anh ấy là phúc phận của tôi”, Vũ Hàn Thảo cũng khẽ cười.  

             Trong phòng họp nghiêm túc, nụ cười của hai cô gái trở thành hình ảnh đặc biệt khiến người ta như tắm gió xuân, chỉ là trong gió xuân dường như có một mùi thuốc súng nhàn nhạt.  

             Diệp Yến kí tên mình lên hợp đồng, Vũ Hàn Thảo bàn bạc vài chi tiết hợp tác với ông cụ Diệp, trong trường hợp này Nhậm Kiến Tường sẽ không tham gia mà chỉ ngồi yên bên cạnh.  

             “Đại ca Nhậm, chuyện đã giải quyết xong rồi, vậy tôi về trước, trong công ty cũng còn một số chuyện cần phải xử lý”, sau khi mọi việc xong xuôi, Vũ Hàn Thảo chào tạm biệt.  

             Nhậm Kiến Tường tiễn Vũ Hàn Thảo xuống dưới lầu.  

             “Cô Vũ, cám ơn cô vì chuyện lần này, sau này có cần gì thì cứ việc đến tìm tôi”.  

             “Vậy chắc chắn tôi sẽ không khách sáo”, Vũ Hàn Thảo vui vẻ mỉm cười, sau đó lái xe rời đi.  

             Lúc này Nhậm Kiến Tường mới trở lại phòng họp.  

             “Ái chà, Kiến Tường à, không ngờ cháu lại có tiền đồ như thế, ông đã sớm nhìn ra cháu và Diệp Yến rất xứng đôi”.  

             Vừa nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, ông cụ Diệp đã vội vàng mở lời, không thể không nói cụ ta trở mặt còn nhanh hơn lật sách.  

             “Ông đừng quên có người đánh cược với tôi là được”.  

             Nhậm Kiến Tường còn chưa quên Diệp Siêu, người muốn chia rẽ anh và Diệp Yến đều phải trả giá thật đắt!  

             “Đó là đương nhiên! Diệp Siêu, cháu hiểu rồi chứ?”, ông cụ Diệp nhìn về phía Diệp Siêu.  

             Diệp Siêu buồn bực đáp, trừng ánh mắt oán độc về phía Nhậm Kiến Tường, hắn không dám đắc tội với ông nội, chỉ có thể chuyển nỗi căm hận lên hai người Nhậm Kiến Tường và Diệp Yến .  

             “Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường, các người chờ đấy, tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì chuyện hôm nay”.  

             “Yến Nhi, hay là các cháu cũng dọn về nhà cũ đi!”  

             “Không cần đâu, chỗ ở hiện giờ cũng rất tốt”, Diệp Yến đã hết hy vọng với nhà họ Diệp, nhưng dù thế nào thì cô vẫn là người của nhà họ Diệp, nên vừa rồi mới chịu đồng ý ký hợp đồng.  

             “Cũng được! Ông nội luôn chào đón cháu trở về”, ông cụ Diệp ôn hòa nói.  

             “Diệp Siêu, tiếp theo anh nên thực hiện hứa hẹn của mình đi!”  

             Câu nói của Nhậm Kiến Tường khiến sắc mặt Diệp Siêu trắng bệch, hắn nhìn ông cụ Diệp bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng khuôn mặt ông cụ Diệp lại đầy vẻ hờ hững.  

             Sau đó mọi người cùng nhau lái xe về biệt thự nhà họ Diệp.  

             “Bố, sao bố lại đến đây?”  

             Lúc này ông bà Diệp đang nhàn hạ ngồi trong nhà, ông cụ Diệp đột nhiên đến khiến họ khó hiểu. Khi nhìn thấy Nhậm Kiến Tường trong đám người, ánh mắt hai người họ lập tức trở nên u ám.  

             “Cậu còn có mặt mũi trở về à? Còn không mau cút đi cho tôi!”  

             “Ông Diệp, đừng nôn nóng đuổi nó đi như thế, ông quên vụ đánh cược hôm trước rồi à? Tôi nghĩ nó đến để thực hiện lời hứa, tôi còn muốn nhìn nó bò một vòng quanh nhà họ Diệp chúng ta nữa cơ”.  

             Thấy Diệp Siêu sau lưng ông cụ Diệp, bà Diệp đột nhiên nhớ đến chuyện này giễu cợt nói.  

             Nhậm Kiến Tường đã quen với lời châm chọc của bọn họ, dù sao cũng là bố mẹ của Diệp Yến nên anh chỉ xem như không nghe thấy, còn Diệp Siêu lại cảm thấy vô cùng lúng túng chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.  

             “Được rồi! Lần này là Diệp Siêu thua, thực hiện đánh cuộc dĩ nhiên là Diệp Siêu, hơn nữa bố muốn làm rõ một chuyện, Nhậm Kiến Tường chính là cháu rể mà bố cho phép”.  

             “Bố, bố không nhầm lẫn gì đấy chứ, chỉ dựa vào nó à? Sao có thể chứ?”  

             “Đủ rồi, hôm nay lúc Vũ Hàn Thảo đã đích thân đến công ty Vạn Nguyên ký hợp đồng, bố cũng có mặt ở đó, sao có thể là giả được”, ông cụ Diệp tức giận nói.  

             Hôm nay địa vị của Nhậm Kiến Tường đã không còn giống trước, trước kia là mắt cụ ta quá mờ, không nhìn ra Nhậm Kiến Tường lại có mạng lưới giao thiệp như vậy.  

             Ông cụ Diệp nổi giận, ông bà Diệp tự nhiên không dám trái lời, trong lòng thầm nghĩ lát nữa phải hỏi cho rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, Nhậm Kiến Tường sao có thể mời được Vũ Hàn Thảo đến công ty Vạn Nguyên? Nếu quả thật là vậy chẳng phải lúc trước bọn họ đều bị mù sao?  

             “Diệp Siêu, còn cần tôi phải nhắc nhở anh sao?”  

             Nhậm Kiến Tường mất kiên nhẫn, lên tiếng nhắc nhở.  

             Cả người Diệp Siêu run lẩy bẩy, siết chặt nắm đấm quỳ xuống mặt đất, bắt đầu bò vòng quanh nhà họ Diệp…  

             Lần này hắn không cãi lại mà chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường.  

             Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ lắc đầu, nếu hôm nay là anh thua thì Diệp Siêu sẽ không chút thương hại anh! Vậy nên chuyện này không thể trách được ai, muốn người khác bị bẽ mặt thì bản thân phải chuẩn bị chấp nhận làm chuyện bẽ mặt trước.  

             “Yến Nhi, xong chuyện rồi thì chúng ta đi đón Thư Thư thôi! Con bé sắp tan học rồi”.  

             Diệp Yến yên lặng gật đầu, ở trong lòng cô mọi chuyện đều không quan trọng bằng Thư Thư.  

             “Công ty Vạn Nguyên vốn là thuộc về Yến Nhi, giờ nên làm thế nào thì phải xem ông cụ rồi!”  

             Trước khi đi, Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói khiến sắc mặt ông cụ Diệp trở nên u ám, cũng không biết đang suy nghĩ gì.  

             Thấy hai người Nhậm Kiến Tường ra ngoài, ông Diệp vội vàng hỏi: “Bố, thế này là sao?”  

             “…”  

             Nghe ông cụ Diệp kể hết toàn bộ câu chuyện, ông bà Diệp cảm thán, bọn họ không ngờ Nhậm Kiến Tường lại có năng lực này.  

             Lúc này Diệp Siêu cũng đã trở lại, đầu gối hắn đã ma sát đến mức rách da, bà Diệp bôi cho hắn ít thuốc, cả đám người ngồi lặng yên không nói một lời.  

             Khoảnh khắc này trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.   

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!