Lọc Truyện

Nữ Thư Ký Bất Đắc Dĩ Của Sếp Tổng

Cũng may là trong tủ lạnh nhà Mộng Dao còn đủ thức ăn để nấu được một chút bữa cơm. Tần Linh Châu bắt đầu sẵn tay áo lên làm, loay hoay một lúc lâu thì cũng nấu được bữa cơm.

Mộng Dao ở bên ngoài như con mèo đói ngửi thấy mùi thơm của thức ăn theo đó mà đi vào .

- Nhìn ngon quá ta.

- Xong rồi đấy để mình lấy bát ra cho.

- Cảm ơn Linh Châu nhiều.

* Ting * Ting.

Vừa đặt bát đũa xuống bàn thì bên có tiếng chuông cửa vang lên không biết là ai đến.

- Ai còn đến giờ này nhỉ.

- Để mình ra mở cửa cho, cậu ngồi yên đi.

Vừa mở cửa ra Tần Linh Châu đã thấy một người đàn ông đứng ở bên ngoài cửa trên tay đang sách một túi đồ không biết bên trong đựng cái gì nữa.

- Hào Vũ là anh sao ?

- Thật trùng hợp quá cô cũng ở đây sao.

- Anh đến tìm Mộng Dao sao. Vào nhà đi.

- Được.

Hào Vũ cứ thế mà đi theo Linh Châu vào nhà Mộng Dao dù là không biết cô có cho phép hay không.

- Là ai bấm chuông vậy Linh Châu.

Mộng Dao quay ra hỏi thì thấy Hào Vũ đi theo sau Tần Linh Châu đi vào.

- Là tôi.

- Anh đến nhà tôi làm gì.

Cũng là do lần trước cô say rượu nên Hào Vũ đã đưa cô về nhà một lần nên bây giờ vẫn nhớ địa chỉ nhà cô.

- Ây za cậu thật là khách đến chơi còn không mời người ta ngồi đi, ở đấy mà trưng cái mặt ra như thế à.

- Ai mời anh ta đến mà coi. là khách chứ.

- Thôi kệ cậu ấy đi, anh vào đây ngồi đi.

Mặc cho Mộng Dao không thích mình đến nhưng Hào Vũ vẫn mặt dày đi ngồi vào bàn ăn. Vốn dĩ hôm nay anh đến đây là cũng cảm thấy có chút lỗi lầm vì cũng do một phần tại anh nên Mộng Dao mới bị đau tay, giá như lúc đó cô không ở đấy phí thời gian với anh thì đã không xảy ra chuyện gì rồi. Thôi thì cứ mặt dày bị cô ghét vậy đợi vết thương cô khỏi rồi tính sau.

- Hai người đang chuẩn bị ăn cơm sao.

- Đúng vậy anh ăn chưa hay là ăn chung luôn nhé để tôi đi lấy bát cho.

- Đúng lúc tôi có mua thức ăn ở bên ngoài này cô lấy bát ra đựng luôn ha.

- Được.

Mấy món mà Hào Vũ mua đều rất tốt cho người bị đau tay như Mộng Dao vì vốn dĩ anh đã cố ý mua nó cho cô mà.

- Anh chu đáo thật đấy đây toàn là mấy món bồi bổ tốt cho vết thương của Mộng Dao đấy .

- Là tôi cố ý mua cho cô ấy mà.

Mộng Dao nhìn vẻ mặt không mấy đáng tin của Hào Vũ thì nheo mày hôm nay anh ta có uống nhầm thuốc gì không vậy sao tự dưng lại mua cho cô mấy thứ này chứ. Thật khó hiểu mà .

- Nhất cậu đó Mộng Dao được người khác quan tâm như vậy.

Tần Linh Châu cười nói.

- Ai biết anh ta có bỏ gì vào đấy để mình ăn xong rồi bị liệt tay luôn không chứ.

- Tôi không đáng tin vậy sao, để tôi ăn thử cho cô xem.

Nói rồi Hào Vũ gấp hết tất cả các món ăn thử một lượt trước mặt hai người họ.

- Đó tin chưa, rõ ràng tôi có ý tốt mà cô không tin sao.

- Cậu ấy không có ý gì đâu. Ăn đi hai người ăn đi, Hào Vũ anh ăn thử xem đồ tôi nấu có ngon không.

Cuối cùng là thức ăn của Linh Châu nấu lại gấp cho Hào Vũ ăn xong Linh Châu lại gấp thức ăn mà Hào Vũ mua ở ngoài cho Mộng Dao ăn.

- Em rất có tay nghề nấu ăn nha Linh Châu.

Vừa dùng thử thức ăn của Tần Linh Châu Hào Vũ đã hết lời khen.

- Mấy món này thường thôi bình thường Linh Châu còn nấu cho tôi những món khác ngon hơn.

Tự dưng có người chui ra giành thức ăn ngon của cô bạn mình nấu cho mình ăn tất nhiên là Mộng Dao không vui rồi.

- Cô ăn phần của mình đi, cái này để tôi ăn.

- Không tôi ăn nữa.

- Của tôi.

- Không là của tôi.

Một dĩa thức ăn trên bàn được hai người lôi qua lôi lại khiến Tần Linh Châu ở giữ không biết phải giảng hòa như thế nào, đúng là hai cái người như như mèo với chó thật mà.

- Dừng lại hết đi.

Tần Linh Châu lớn giọng khiến hai người cũng xựng lại.

- Để yên đấy ăn chung đi, không là mình đổ đi hết đấy không một ai được phép ăn nữa.

Hai người này. Mộng Dao nữa rõ ràng người ta lại là khách đến chơi mà không thể nhịn một tý sao, Hào Vũ nữa đã là khách thì phải biết khiêm tốn nhường nhin chủ nhà một tý đi chứ.

- Hai người không thể hòa bình được một lúc sao.

Trước sự chỉ trích của Tần Linh Châu cả Hào Vũ và Mộng Dao cũng không trành giành ồn ào nữa mà tập chung vào ăn. Không biết một thế lực nào đấy phát ra từ Tần Linh Châu mà khiến hai cái người này im lặng vậy có phải quen với Hạ Nhật Thiên lâu quá nên cô bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm khắc của anh rồi không.

- Hai người uống nước không để tôi đi lấy.

- Cho anh cốc nước lọc.

- Mình nữa.

- Ok.

Đến lúc Tần Linh Châu rời khỏi ghế trên bàn ăn ra khỏi phòng khách lấy nước uống thì tiện tay cô để luôn điện tử của mình trên bàn ăn.

Đúng lúc tiếng chuông tin nhắn điện thoại của Tần Linh Châu ting * lên đã thu hút sự chú ý của hai người trên bàn ăn. Họ cũng không tránh khỏi tò mò mà ngó qua xem.

( phó chủ tịch

+ Em đã về chưa ?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!