Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Nguyệt Hạ đắc ý nhìn Mạc Linh.Cô ta ngàn tính vạn tính cuối cùng cũng bại trong tay cô.Mạc Linh cướp đi Hoàng Quân.Nhưng Hoàng Quân cuối cùng lại thuộc về cô.Những người từng đứng về phía cô ta cũng chống lại Mạc Linh

"Mắt chị vốn đã mù rồi.Chỉ có kẻ điên mới yêu thích loại người như chị.Xin lỗi tôi không điên", Lệ Thủy phản bác, "Trên đời này, tất cả mọi người đều chán ghét chị.Không ai yêu thương chị cả"

"Mày nói láo", Mạc Linh hét lên.

Cô khua loạn bàn ăn, ném tất cả mọi thứ xuống đất.

Mọi người trong phòng vội đứng lên, di chuyển về một chỗ.

Một mình Mạc Linh đứng một bên.

Cả thế giới như chống lại cô.

Cô điên khùng ném vừa ném vừa gào thét: "Mày nói láo! Mọi người đều yêu thương tao.Hoàng Quân cũng yêu tao"

"Loại người điên khùng như chị tốt nhất nên vào viện tâm thần cho rồi", Lệ Thủy khích thêm.

"Nó điên rồi", bà Nga nhìn Mạc Linh vô cảm nói.

"Kêu vệ sĩ vào đưa nó lên phòng đi", ông Tiến lạnh nhạt nói, "Hoàn tất thủ tục ly hôn đi.Mặc dù con bé làm thiệt hại số tiền không nhỏ nhưng cũng đưa cho một ít, coi như bồi thường.Người ngoài cũng tránh dị nghị"

Ông nhắc nhở Hoàng Quân.

Hoàng Quân đang đứng phía trước bảo vệ Nguyệt Hạ đáp: "Con biết rồi"

Ông Tiến gật đầu theo quản gia đi ra khỏi phòng ăn.

Chỗ bọn họ đứng cách cửa không xa nên có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Sau đó, vệ sĩ lần lượt tiến vào phòng, dùng vũ lực đưa Mạc Linh vê phòng ngủ.

Phòng ăn trở lại yên tĩnh.

Bà Nga nhìn bãi chiến trường dưới chân lắc đầu thở dài nói: "Để cháu phải chê cười rồi"

"Không có gì đâu bác", Nguyệt Hạ cười dịu dàng đáp lại, Tính tình chị Linh cháu cũng chẳng lạ gì.Mấy năm qua, gia đình bác phải chịu đựng nhiều rồi"

"Nếu năm đó là cháu thì tốt rồi", bà Nga thở dài nói thêm Nguyệt Hạ cười e thẹn.

Quốc Kiến đứng đó nhìn chị ta không cảm xúc.Bên ngoài giả bộ hiền lành, bên trong nham hiểm, ác độc.

So với chị ta, chị Mạc Linh còn non và ngây thơ chán.Ít ra, chị Linh nghĩ gì nói nấy, không che giấu bất kỳ thứ gì.

Trong lòng Nguyệt Hạ niềm vui sướng chiến thắng đang dâng trào.

Mạc Linh, đứa con gái ngu ngốc ấy muốn đấu với cô sao? Không có cửa đâu.

Những thứ thuộc về cô ta sẽ bị cô cướp hết, không chừa một thứ gì.

Cả thế giới này sẽ chán ghét cô ta.

Cô ta sẽ sụp đổ, trong tay vừa không có gì lại bị người khác giày vò, đày đọa.

Để cô xem lần này Mạc Linh sẽ sống kiểu gì? "Con đưa Nguyệt Hạ ra ngoài ăn sáng đi.Ầm ĩ thế này, con bé cũng chưa kịp ăn gì", bà Nga dặn dò.

"Bác cũng đã ăn được miếng nào đâu ạ", Nguyệt Hạ lo lắng, "Bác với hai em đi cùng bọn cháu luôn"

"Bác già cả rồi", bà Nga cười vui vẻ nói, "Hơn nữa, bác còn lo cho ông ấy nữa.Hai đứa cứ đi đi".

Nói xong, bà Nga rời khỏi phòng.

Quốc Kiến cũng theo bước.

Trước khi đi, nó quay đầu nhìn lại chị ta.

Nguyệt Hạ phát hiện mỉm cười nhìn nó.

Nó không tỏ thái độ gì, quay đi.

"Lệ Thủy sẽ đưa em đi ăn.Anh muốn lo nốt thủ tục đã", Hoàng Quân áy náy nói.

Bây giờ, anh muốn cắt đứt quan hệ với Mạc Linh càng sớm càng tốt.

Anh không muốn là vợ chồng trên danh nghĩa với cô ta thêm bất cứ giây phút nào nữa.

Nguyệt Hạ nghe vậy hiểu chuyện, dặn dò anh: "Giấy ly hôn chị Linh cũng đã ký rồi.Anh đừng làm căng với chị ấy.Dù gì hai người cũng từng là vợ chồng"

"Em yên tâm.Anh sẽ không khiến cô ta khó xử", Hoàng Quân nhận lời.

Mạc Linh suốt ngày đề phòng, mắng chửi Nguyệt Hạ.

Nhưng cô ta không biết Nguyệt Hạ vẫn đối xử tốt với mình.

Có một đứa em gái như Nguyệt Hạ, cô ta sướng không biết đường Sướng.

"Anh và chị Linh đều là những người thân quan trọng của em.Em không muốn ai phải buồn cả", Nguyệt Hạ nói thêm.

"Được rồi.Em đi ăn cùng Lệ Thủy đi.Từ tối hôm qua đến giờ, em cũng có được ăn uống tử tế đâu", anh lo lắng vuốt lên mái tóc cô nói.

"Anh xử lý xong mọi việc cũng nhớ đi ăn nhé", cô dặn dò.

"Hai anh chị tình tứ quá rồi ấy", Lệ Thủy trêu chọc.

Nguyệt Hạ ngượng ngùng vội vàng kéo tay Lệ Thủy rời đi.

Trong khi ấy, Mạc Linh bị cưỡng chế vào trong phòng.

Cô tức giận đập phá tất cả đồ đạc.

Khốn khiếp! Cái nhà này là một lũ khốn khiếp, sẽ chết không được đầu thai.

Cả cái này này ức hiếp cô.

Không ai đứng về phía cô cả.

Đập phá hết những gì có thể, cô ngồi sụp xuống, khóc trong đau đớn.

Cả thế giới này chống lại cô, không ai yêu thương cô cả.

Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, Quốc Kiến đứng ở cửa không bước vào.

Mạc Linh nhìn chằm chằm nó.

Bình thường, cô không mấy khi tiếp xúc với nó.

Từ ngày cô về làm dâu, số lần nói chuyện với cậu em chồng này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Thấy tôi thế này, cả nhà các người vui lắm đúng không?" Mạc Linh hỏi.

"Chị rời khỏi đây đi.Ở đây chị sẽ không được hạnh phúc", Quốc Kiến nói.

"Hạnh phúc sao? Tôi có à?"

Mạc Linh cười điên dại hỏi lại.

"Giải thoát cho bản thân đi.Anh ta không đáng", Quốc Kiến nói xong thì rời đi.

Mạc Linh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại, ngơ ngác.

Chiều hôm ấy, cô được hộ tống lên tòa.

Đương nhiên cô phản kháng mãnh liệt nhưng chẳng xi nhê gì.

Cả quan tòa mắt như bị mù dù cô gào âm ï thế nào bọn họ cũng đều không phản ứng.

Chưa đến mười phút sau, cô và anh chính thức đã ly hôn.

"Mạc Linh, chúng ta đã ly hôn rồi.Tôi khuyên cô biết thân biết phận một chút đừng giở trò gì với Nguyệt Hạ", anh cảnh cáo.

Mạc Linh nhìn về phía anh đầy uất hận nói: "Hoàng Quân, đời này tôi sẽ không tha thứ cho đôi gian phu dâm phụ các người.Hai người cứ chờ đi, cười người hôm trước, hôm sau người cười."

"Cô tưởng anh tôi sợ cô chắc?" Lệ Thủy bên cạnh vội nói.

Nhỏ đã nhịn bà chị này nhiều rồi.

Bây giờ, nhỏ không cần diễn kịch, chịu đựng vẻ ghê tởm của chị ta nữa.

"Chị cứ lo cho mình trước đi.Chỉ là một bình hoa rỗng, không có đầu óc, không học vấn.Chị nghĩ người khác sẽ yêu thương chị sao? Nằm mơ! Người ta tránh còn không kịp", Lệ Thủy châm chọc.

"Mày!" Mạc Linh chỉ thắng tay vào mặt nhỏ tức giận gọi.

"Không cần đôi co với cô ta nữa.Nguyệt Hạ đang đợi", Hoàng Quân nói rồi nhanh chóng kéo Lệ Thủy đi để lại một mình Mạc Linh trơ trọi đứng đó.

Mạc Linh bần thần đứng ở đó một lúc sau mới rời đi.

Kết hôn vui mừng, tất cả mọi người xoay quanh dù thật lòng hay giả dối bọn họ cũng nhận được lời chúc phúc.

Ly hôn, chóng vánh.

Có người không chờ được dù chỉ là phút giây.

Có người luôn muốn buông tay, không đúng hơn là muốn vứt bỏ vật cản trở là cô.

Trong giây phút ấy, Mạc Linh bỗng thấy cuộc sống dường như chẳng có ÿ nghĩa gì cả.

Những năm qua, mục đích cuộc sống của cô đều là anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!