Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Ba giờ sáng, Mạc Linh phóng bạt mạng trên đường cao tốc.

Những hạt mưa đập tới tấp vào ô tô.

Mạc Linh không quan tâm, cô giẫm chân ga, phóng về phía trước như muốn bỏ lại tất cả mọi thứ phía sau.

Đôi mắt cô nhòe đi.

Mưa, đêm tối cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

Không giảm tốc độ, Mạc Linh phóng về phía trước.

Tốc độ này đã quá rất nhiều giới hạn cho phép.

Mưa to cùng những tiếng sấm ầm vang trên trời.

Nhưng cô chẳng quan tâm nhiều đến vậy.

Cô chỉ biết bây giờ tốc độ sẽ khiến mọi cảm xúc của cô được giải phóng.

Yêu một người hết lòng, cuối cùng lại chỉ đổi lại tổn thương.

Cô không cam tâm.

Cô không tin tất cả những gì mình trả giá đều là vô nghĩa.

Nước mắt khiến đôi mắt cô mờ đi.

Đau đớn nơi trái tim khiến cô như ngừng thở.

Những lời nói của anh dường như vang vọng cả tâm trí cô, "Mạc Linh, cô thật bẩn", "Cô chắc chắn ông thích một đứa con gái suốt ngày ầm ï, chỉ biết kéo chân sau như cô? Nếu là tôi, thà rằng tự tay bỏ đứa con gái ấy đi cho rồi", "Tôi quan hệ với ai cũng tốt cái loại bẩn thỉu như cô".

Anh chán ghét, ngại động chạm vào cô.

Anh ghê tởm cô và cả tình cảm của cô.

Những hình ảnh gần gũi ban nãy cũng như cuộn phim tua nhanh trong đầu cô.

Hai người bọn họ ngôi trên giường cá nước thân mật.

Còn cô, đáng thương, thảm hại đứng trong tủ khóc lóc chẳng ai hay.

Cho dù cô có cạn nước mắt, anh chắc cũng chẳng quan tâm.

Cô đoán.

Có lẽ nếu cô không xông ra bọn họ sẽ thực hiện đến bước cuối cùng, không chỉ là thân mật nữa mà cả hai sẽ hòa làm một.

Anh và Nguyệt Hạ, hình ảnh bọn họ sẽ chồng lên nhau, vui vẻ trên giường.

Nghĩ đến cảnh ấy, trái tim cô càng đau đớn, uất nghẹn hơn.

Anh là chồng cô nhưng lại thực hiện nghĩa vụ người chồng với một người con gái khác.

Cuộc đời cô đúng là thảm hại mà.

Cô mãi suy nghĩ, đắm chìm trong sự đau đớn của bản thân.

Chiếc xe trên đường vẫn lao nhanh trong màn mưa.

Phía xa xa, một cây cổ thụ ven đường bị đánh ngã.

Mạc Linh nhìn vật cản trước mặt hoảng hồn.

Cô đánh tay lái, xe đâm sầm vào gốc cây, tạo nên tiếng động lớn.

Mạc Linh đập đầu về phía trước.

Thiết bị an toàn đã hỏng.

Cô trực tiếp đập đầu vào vô lăng.

Giây phút ấy, Mạc Linh bỗng cảm giác như cô đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà xa lạ.

Cô không biết đây là đâu cũng không biết bản thân nghĩ gì.

Cô chỉ biết lúc ấy mình cũng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến bình thản.

Đôi mắt cô vô hồn, nhìn vào khoảng không trước mặt.

Tuyệt vọng, đau buồn đến câm lặng.

Mạc Linh ấy đi chân trần, bước từng bước về phía trước rồi trèo lên lan can.

Cô thấy bản thân mình ngồi dựa vào lan can, cảm nhận những cơn gió mùa hè thổi qua.

Cô không điều khiến được bản thân mình.

"Mạc Linh' nhìn xuống khung cảnh dưới chân.

Tất cả mọi người chỉ là một chấm tròn nhỏ bé.

Cũng phải, đây là tầng mười tám, không nhỏ bé sao được.

Cô thắc mắc đây là nơi xa lạ sao mình lại biết số tầng? Nhưng thắc mắc ấy không có lời giải đáp vì giây phút sau cô quay đầu lại thấy bản thân đã buông tay.

Cô từ tầng thượng ngã xuống.

Những cơn gió vùn vụt thổi qua người cô, cảm giác bay lượn thích thú trong giây lát.

Cuối cùng, đón chờ cô là cảm giác cả cơ thể bị va đập mạnh.

Cơ quan bên trong kêu gào.

"Mạc Linh đưa mắt nhìn bầu trời cao phía trên, đưa tay muốn với nhưng chẳng còn đủ sức lực để nhấc tay lên nữa.

Giây phút cuối cùng, mọi thứ nhòe đi, trước mắt cô chỉ còn là một khoảng trắng.

Đôi mắt cô thật mỏi mệt.

'Mạc Linh không cố chống cự, đôi mắt dần dần khép lại.

Mạc Linh lúc ấy cảm giác bản thân chìm một giấc ngủ yên bình và ấm áp.

Ở đó, không có đau khổ, không có dẫn vặt, không có ân hận.

Ở đó, chỉ có sự thanh thản và bình yên.

Mạc Linh giật mình, choàng tỉnh.

Cô vẫn ở trong xe, trước mặt là một cây cổ thụ.

Mưa vẫn rơi từng hạt nặng chỉ có điều tiếng sấm đã không còn.

Mạc Linh thở hổn hển như vừa mới bị ngạt thở.

Cả người cô ướt sũng giống như người mới đi mưa về.

Vết máu trên trán đã khô.

Cô ngã lưng ra sau, nhìn con đường dài trước mặt, nước mắt bỗng rơi.

Cô gặp anh năm mười bốn tuổi.

Mười lăm tuổi, cô thích anh.

Mười sáu tuổi, cô yêu anh.

Cô cứ thể yêu anh, ngoảnh mặt cũng gần tám năm có lẻ.

Cô từ một thiếu nữ hồn nhiên, yêu đời trở thành một người phụ nữ điên cuồng, bất chấp tất cả cũng vì anh.

Cả tuổi thanh xuân của cô là anh.

Quá khứ là anh, hiện tại là anh.

Cô cứ ngỡ quãng thời gian dài như vậy, cô hết lòng yêu một người thì người ấy sẽ nhận ra, sẽ quay đầu, sẽ trân trọng cô.

Nhưng người có lòng, kẻ vô tình.

Hết cả tuổi thanh xuân, anh vẫn không quay đầu.

Cô đưa tay sờ lên cổ mình.

Dưới lòng bàn tay cô, vết mới chồng vết cũ, cổ đã tím bầm.

Cảm giác nghẹt thở lúc ấy vẫn còn.

Cô hô hấp khó khăn, không khí chẳng thể tràn vào phổi.

Nhưng lúc ấy, trong lòng cô là đau đớn, là chua xót.

Anh lần đầu tiên nhìn đến cô vì Nguyệt Hạ.

Anh lần đầu tiên ra tay đánh cô cũng vì Nguyệt Hạ.

Anh muốn cô chết, muốn cô không bao giờ xuất hiện trước mặt anh.

Anh chỉ quan tâm Nguyệt Hạ, không phải cô.

Trái tim Mạc Linh đau nhói.

Cô chưa bao giờ thấy đau như vậy.

Trái tim như rỉ máu mà người cầm dao đâm vào nó chẳng ai khác ngoài anh.

Cô cố chấp yêu anh, buông bỏ tự trọng để đổi lại là những vết thương chồng chất.

Mạc Linh gào thét trong màn mưa, tựa như muốn trút hết tất cả nỗi lòng của mình.

Cô đau đớn, chẳng ai hay.

Cô tuyệt vọng, cũng chẳng ai quan tâm.

Tất cả những gì người ta quan tâm là Nguyệt Hạ, chẳng phải cô, kể cả anh, kể cả bố.

Mạc Linh gào khóc lớn đến mức cô cảm thấy cơ thế cô đang kêu gào đau đớn.

Những vết thương trên người cô lần lượt thức tỉnh Mạc Linh.

Bắp chân tím bầm vì bị cửa kẹp, cổ đau đớn, chỉ cử động mạnh cũng khiến người ta hít khí.

Vết thương trên đầu rách ra, máu chảy xuống.

Mạc Linh lấy tay lau máu.

Nhìn máu đỏ tươi trên tay, cô bật cười.

Cô không từ thủ đoạn có được anh, đối lại là vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã có.

Nhưng thế thì sao? Muốn cô buông tay, nhường anh cho Nguyệt Hạ? Đừng có hòng! Cô sẽ bắt bọn họ phải chịu đựng những gì cô đã trải qua.

Cô phải khiến anh cảm thấy hối hận.

Nguyệt Hạ thì sao? Loại con hoang như nó lấy cái thá gì để tranh giành với cô? Tập đoàn Trần thị không sớm thì muộn sẽ thuộc về cô.

Hoàng Quân cũng không phải ngoại lệ.

Cô có thể cướp anh từ tay ả ta một lần thì cũng có thể cướp thêm lần nữa.

Không ai ủng hộ cô cũng chẳng sao? Bọn họ còn chưa nếm mùi lợi hại của cô đâu.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!