Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Mạc Linh ngây người.

Trước kia, Hoàng Quân có mắng có chửi gì cũng không bao giờ động tay động chân với cô.

Nhưng kể từ khi Nguyệt Hạ trở về, Hoàng Quân lại mạnh tay với cô.

Cô dù thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

"Hoàng Quân, em là vợ hợp pháp của anh, Mạc Linh ôm mặt nhắc lại.

Hoàng Quân nhíu mày, chán ghét kéo cô ra khỏi căn phòng mặc cô giãy dụa.

Hoàng Quân đấy thẳng cô ra cửa lạnh lùng nói: "Nếu cô còn muốn sống bình yêu, mau kí đơn ly hôn đi.

Nếu không, đừng trách tôi.

Chuyện hôm nay, nếu tôi phát hiện cô nói ra ngoài nửa chữ thì cứ chuẩn bị tâm lý đi"

Mạc Linh níu lấy tay anh.

Hoàng Quân lạnh lùng gạt ra, định đóng cửa.

Cô cuống lên, chen chân vào.

Cánh cửa ép mạnh vào chân cô, Mạc Linh đau, nước mắt ứa ra.

Cô nhìn anh đầy cầu xin.

Hoàng Quân nhìn cô, buông tay cầm.

Mạc Linh không để ý bắp chân đã bắt đầu tím bầm của mình, ôm lấy cánh tay anh khẩn khoản: "Hoàng Quân, chia tay với Nguyệt Hạ được không? Anh không thích em điểm nào em sẽ thay đổi.

Anh muốn gì em cũng sẽ làm.

Chỉ cần anh đừng ở bên cô ta.

Có được không?"

Anh không nói, nhìn cô đầy chán ghét.

Mạc Linh tiếp tục nói: "Phải rồi, chúng ta cùng nhau ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới, không có Nguyệt Hạ cũng không có những chuyện khác.

Anh muốn em học gì em cũng sẽ học, muốn em làm gì em cũng sẽ làm.

Anh muốn em nội trợ em sẽ trở thành một người nội trợ.

Anh muốn gì cũng được, đừng ở bên cô ta."

"Mạc Linh dù không có Nguyệt Hạ, giữa chúng ta cũng không thể", Hoàng Quân nhắc nhở, "Bắt đầu đã sai, mọi thứ tiếp theo cũng đều là sai trái"

"Không, không phải như vậy", Mạc Linh khóc lóc, muốn ôm lấy anh nhưng bị anh hất xuống.

Cô ngã khuỵu xuống đất.

Hoàng Quân nhìn cô đầy lạnh lùng nhắc nhở: "Mạc Linh có tình cảnh ngày hôm nay cô nên nhớ là do ai.

Là ai ép buộc tôi, là ai chia cắt chúng tôi"

Mạc Linh ngẩn người, ngước lên nhìn.

Anh tiếp tục nói: "Có ngày hôm nay tất cả là do cô ích kỉ, do cô tự làm khổ mình, tự làm khổ người khác.

Là cô bằng mọi giá ép buộc, muốn có được thứ không phải của mình.

Đã là không phải của mình, cho dù cô có cố thì sẽ có ngày không có được mà thôi."

Cô im lặng, anh phiên chán nói: "Buông tha đi.

Lỗi của cô, đã đến lúc cô phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm rồi"

Nghe anh nói, cô đứng bật dậy gào thét: "Hoàng Quân, tất cả lỗi là do em sao? Anh khi đó chẳng nhẽ không cần sự trợ giúp của Trần thị? Em có thể ép buộc bố mẹ sao? Nếu anh không đồng ý, chẳng nhẽ em có cách.

Hoàng Quân, em mới là người vợ hoàn hảo của anh"

"Người vợ hoàn hảo?"

Hoàng Quân như nghe được truyện cười nhắc lại.

"Không có em, Trần thị sẽ không đứng về phía anh", cô đe dọa Nhìn dáng vẻ hùng hố của cô, anh buông lời cay đắng: "Cô chắc chắn bố sẽ đứng về phía cô? Cô chắc chắn ông thích một đứa con gái suốt ngày âm ï, chỉ biết kéo chân sau như cô? Nếu là tôi, thà rằng tự tay bỏ đứa con gái ấy đi cho rồi.

Hơn nữa, cô có phải đã quên Nguyệt Hạ cũng là con gái của bố.

Bố yêu thương cô ấy hơn cô nhiều"

"Anh nói dối.

Đứa con hoang kia không thể nào so sánh với em được", Mạc Linh như phát điên.

Cảm xúc của cô thay đổi nhanh đến chóng mặt.

Cô dường như không làm chủ được mình nữa.

Mỗi một lời nói của anh như vang vọng trong tâm trí khiến sự tức giận trong cô bùng nổ.

Không biết lấy sức lực từ đầu ra, Mạc Linh đẩy anh thật mạnh rồi chạy vào phòng ngủ.

Hoàng Quân không kịp phản ứng, lùi bước ra sau.

Khi thấy cô đi vào phòng, anh rảo bước theo sau.

Mạc Linh vào phòng thấy Nguyệt Hạ vẫn chưa mặc lại quần áo.

Trên người ả ta vẫn chỉ cuốn chiếc chăn mỏng.

Mạc Linh điên tiết, xông đến giật chăn của ả ra.

Cô đẩy Nguyệt Hạ khiến ả ta ngã xuống sàn rồi trèo lên người, tát từng cái thật mạnh vào mặt, kêu gào: "Tao cho mày cướp chồng tao? Con khốn nạn.

Mẹ mày cướp bố tao, mày cũng định học theo bà bò lên giường chồng nhà người khác.

Đồ lăng loàn, trơ trẽn, mèo mả gà đồng.

Tao chia cắt chúng mày thì sao? Mày không xứng đáng ở bên cạnh anh Quân.

Mày xuất thân nghèo hèn, con gái của tiểu tam, dơ dáy, bẩn thỉu.

Mày không xứng! Mày cũng không xứng làm diễn viên, phải đi làm đĩ mới đúng, là vợ của vô vàn thằng đàn ông"

Nguyệt Hạ không phản kháng chỉ biết lấy tay che mặt, khóc nức nở.

Anh chưa kịp tiến vào đã nghe tiếng khóc đầy ấm ức của Nguyệt Hạ cùng tiếng mắng chửi đầy thô tục của Mạc Linh.

Hoàng Quân vọt vào phòng, đấy Mạc Linh ra rồi đỡ Nguyệt Hạ ngồi dậy.

Mạc Linh bị đẩy ra dễ dàng nhưng cô nhanh chóng vọt lại đây, ý đồ tiếp tục đánh Nguyệt Hạ.

Hôm nay, cô nhất định phải cho cô ta biết mặt, phải khiến cô ta từ bỏ ý định của mình.

Nếu tất cả mọi người không đứng về phía cô, cô sẽ tự mình giành lấy.

Cô đã chia cắt bọn họ được một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Năm đó, chẳng phải hai người bọn họ cũng yêu nhau say đảm sao, không thể rời nhau.

Nhưng cuối cùng chẳng phải anh vẫn thuộc về cô sao? Nguyệt Hạ vẫn phải rời khỏi thành phố này.

Nên Mạc Linh tự tin rằng, lần này cô nhất định cũng sẽ thành công.

Anh sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh cô.

Còn Nguyệt Hạ, cô ta sẽ cút xéo khỏi cái đất này thêm một lần nữa.

Hoàng Quân nhíu mày, đẩy ngã cô.

Đầu cô đập vào thành giường, chảy máu.

Cô như không thấy đau vẫn tiếp tục xông tới.

Phiên chán, Hoàng Quân xoay người, kìm cô lại rồi tát thẳng.

Chưa kịp cho cô thời gian phản ứng, anh đè cô xuống sàn, dùng cả hai tay bóp cổ cô.

Đôi mắt Hoàng Quân đỏ ngâu đầy sự giận dữ.

Anh nghiến chặt răng nói: "Cô muốn chết đúng không? Cô động vào một sợi tóc của Nguyệt Hạ, tôi sẽ khiến cô phải trả giá đắt"

Mạc Linh nhìn chằm chằm anh.

Giây phút ấy, cô chợt nhận ra sự bất lực của bản thân, bất lực trong tình yêu này.

Cô mỉm cười.

Hô hấp khó khăn nhưng cô vẫn cố gắng nói: "Động vào tình nhân bé nhỏ của anh khiến anh đau lòng?"

Hoàng Quân càng điên tiết.

Anh ghì chặt đôi tay tựa như sẽ bóp chết cô trong giây lát.

Nguyệt Hạ đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn vội chạy lại can ngăn: "Anh, chị ấy là chị gái em"

"Em coi cô ta là chị gái nhưng cô ta thì không", Hoàng Quân nhắc nhở.

"Anh, mau buông tay.

Em không muốn anh phải chịu tội vì em", Nguyệt Hạ yếu đuối, nức nở bên cạnh.

Lúc ấy, anh như bừng tỉnh, vội buông tay.

Anh đứng dậy, ôm Nguyệt Hạ vào lòng vừa để an ủi cô, vừa đế trấn tĩnh.

Mạc Linh nằm trên sàn, ho sặc sụa rồi đứng dậy.

Cô nhìn hai người bọn họ ôm nhau thấy nực cười.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!