Lọc Truyện

Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh

Khương Thu Nghi cười lạnh: "Đi thôi."

Cô nói: "Vậy cũng phải xem anh có cái năng lực đó hay không cái đã."

Cô lười nói tiếp với loại cặn bã của xã hội này, xoay người rời đi.

Đi về phía trước được vài bước, Khương Thu Nghi nhìn thấy người phụ nữ với cái bụng bầu.

Cô nhìn Lâm San San, thấp giọng hỏi: "Tiểu tam chính là cô gái đó?"

Lâm San San gật đầu.

Đứng bên cạnh cô gái đó còn có vài người.

Nhìn thấy Trác Bằng đi ra, cô ta lập tức bắt đầu khóc, còn mắng mấy người Khương Thu Nghi.

Khương Thu Nghi nghe hai câu, ngơ ngác đặt câu hỏi: "Đây gọi là cái gì?"

Lê Diệu: "Gì?"

"Phân loại rác?" Khương Thu Nghi vô cảm nói: "Quả nhiên cùng loại rác thì ở với nhau."

Giản Hạ bật cười: "Cậu nói đúng."

Lâm San San cũng cười theo: "Ừ."

Bên cô còn có vệ sĩ, đám người Trác Bằng không dám làm càn.

Mấy người Khương Thu Nghi thuận lợi rời đi.

Xử lý thủ tục xong xuôi, Nghiêm Húc cũng trở về công ty.

Giằng co nguyên cả buổi chiều, ai cũng đều cảm thấy mệt mỏi.

Khương Thu Nghi đưa Lâm San San trở về nhà của cô ấy, rồi mọi người ai về nhà nấy.

Khi về đến nhà, Lục Minh Thừa đã tan việc.

Khương Thu Nghi nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, nheo mắt.

Hôm nay vận khí của cô thật không được tốt cho lắm.

Nghe thấy âm thanh, Lục Minh Thừa ngước mắt nhìn cô một cái.

Hai người im lặng đối mặt nhau.

Bác Từ từ phòng bếp đi ra, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

"Thiếu phu nhân đã về, có thể ăn cơm được rồi."

Khương Thu Nghi cười khan hai tiếng: "Được."

Cô sờ sờ mũi, chột dạ nói: "Để con lên lầu thay quần áo cái đã."

Nói xong, cô nhanh chân chạy như một làn khói.

Bác Từ không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này còn rất mờ mịt

"Tiên sinh, thiếu phu nhân làm sao vậy?"

Lục Minh Thừa nhìn văn kiện, không ngẩng mặt lên, đáp: "Cô ấy đang đuối lý."

Bác Từ: "?"

Bác nhìn Lục Minh Thừa có dáng vẻ không muốn nhiều lời, cũng thôi không hỏi nữa.

Mà thời khác này, cái người làm việc trái với lương tâm đang rất kính sợ.

Lúc Khương Thu Nghi tiêu tiền của Lục Minh Thừa, cô rất có khí thế. Dù sao cô làm như vậy, cũng chỉ là để trút giận lên anh của 1 năm sau, cẩu nam không có tình người.

Nhưng sự việc ngày hôm nay, xem như đã khiến Lục gia mất mặt, cô cũng có ít nhiều áy náy.

Nhưng mà ở tình huống lúc ấy, cô thực sự có chút nhịn không được.

Cô nghĩ, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

Đứng tròng phòng tự tẩy não khoảng 3 phút, Khương Thu Nghi không đổi sắc mặt, mặc bộ đồ mới xuống lầu.

Cô nghĩ đến bộ đồ mình mới thay ra, chỉ cảm thấy xui vô cùng, lần sau không mặc nữa.

Sau khi xuống lầu, Lục Minh thừa không có nói gì, thậm chí còn chẳng nhìn cô một cái.

Hai người yên lặng ăn cơm.

Khương Thu Nghi hơi đói bụng.

Cô giằng co cả một buổi chiều, thể lực cùng tinh lực đều đã tiêu hao hết.

Tối nay khó có được bữa cô ăn nhiều hơn một chén.

Ăn cơm xong, Khương Thu Nghi không đợi Lục Minh Thừa, lập tức trở về phòng.

Nếu không phải tại mới ăn no không thể tắm liền thì cô đã vào phòng tắm ngâm mình cho thật sảng khoái một hơi rồi.

Khương Thu Nghi nhìn màn hình điện thoại bị mình ném vỡ, nhưng chưa kịp mua cái mới.

Cô khó khăn khởi động lại điện thoại, nhìn thấy vài người nhắn tin báo đã về nhà, Khương Thu Nghi xem hết, cô mới yên lòng.

Cô đứng bên ban công, chống cằm nhìn phía xa xa.

Cảnh hồ buổi tối cực kỳ mỹ lệ, đèn đường chiếu rọi, bóng cây lắc lư, lúc sáng lúc tối.

Cô đang nhìn, bỗng nhiên nghe được từng tiếng bước chân truyền đến.

Thân thể Khương Thu Nghi cứng đờ, nhìn qua người đang tiến gần lại phía ban công. 

Cô bặm môi, đang suy nghĩ coi mình có nên chủ động nhận sai hay không, Lục Minh Thừa đã đưa cho cô một điện thoại mới.

Khương Thu Nghi sửng sốt: "An mua từ khi nào vậy?"

Lục Minh Thừa: "Hứa Thần cho người mang đến."

Khương Thu Nghi: "ồ" lên một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."

Cô len lén nhìn Lục Minh Thừa, thấp giọng hỏi: "Có phải em đã gây ra phiền toán lớn cho anh rồi không?"

"Không có."

Lục Minh Thừa cúi xuống, nhìn cô: "Tuy nhiên về sau nếu gặp mấy chuyện kiểu này, cứ giao hết cho vệ sĩ."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô sửng sốt ngẩng đầu, buồn cười: "Cho nên anh không có trách em?"

Lục Minh Thừa gật đầu, điềm nhiên nói: "Không phải chuyện gì lớn."

Anh nghe Nghiêm Húc về công ty báo cáo, biết đại khái tình huống làm sao rồi.

Nhìn Khương Thu Nghi ôn nhu như vậy, thực tế trong lòng cũng có nhiệt huyết và có xúc động, chuyện cô ra tay đánh người cũng chẳng là điều gì kinh ngạc lắm.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!