Lọc Truyện

Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh

Lê Diệu không cẩn thận liếc phải cuộc đối thoại của Khương Thu Nghi và Lục Minh Thừa, cô nàng nghẹn lời, nghiêm túc hỏi: "Hai người còn là học sinh tiểu học sao?"

Sao lại nói chuyện ngây thơ như vậy chứ.

Khương Thu Nghi bật chế độ không làm phiền trên điện thoại, định không để ý tới anh nữa.

"Tớ đang hỏi rất nghiêm túc đấy, giống học sinh tiểu học chỗ nào?"

Lê Diệu nghẹn lời lần nữa, chỉ tay, nói: "Thật ra tớ phát hiện, Lục tổng cũng có chút đáng yêu."

Khương Thu Nghi lại không cảm thấy như vậy.

"Có thể hôm nay anh ấy không bận nên mới có thể rảnh rỗi nhắn tin hỏi tớ chuyện này."

Trước kia, Lục Minh Thừa chưa từng quan tâm chuyện của cô.

Lê Diệu gật gù: "Cũng như nhau."

Cô nàng nói xong liền chuyển chủ đề, thấp giọng nói: "Nhưng còn đỡ hơn cái tên tra nam trên đó. Tớ nghe mà tức muốn chết. Tại sao lại có cái người không biết xấu hổ như vậy chứ!"

Tuy rằng Lê Diệu đã từng gặp qua rất nhiều lùm xùm giới hào môn, cũng biết mỗi một gia đình hào môn đều không thể nào không có sóng gió. Ly hôn, ngoại tình, tiểu tam tiểu tứ. con riêng đầy đủ cả.

Nhưng mà, ít ra những người như vậy cũng phải thật có tiền mới nuôi, họ cũng sẽ không cùng vợ mình kéo nhau ra tòa ly hôn kiểu thế, lúc ly hôn lại còn quay sang cắn ngược nói vợ không đi làm, không có thu nhập, chỉ biết làm việc nhà.

Hôm nay Lê Diệu thực sự đã được mở mang tầm mắt, quả thật không có cặn bã nhất, chỉ có cặn bã hơn.

Khương Thu Nghi nghe Lê Diệu xổ một tràng câu tục, có chút muốn cười.

"Ừ, còn rất nhiều người khốn nạn như vậy."

Lê Diệu đang muốn nói chuyện thì Lâm San San đã từ bên cửa khác đi ra.

Mà theo sau cô ấy, chính là tên chồng cũ tra nam.

Trác Bằng muốn quấn lấy cô ấy nói gì đó, luật sư xung quanh có ngăn cản, nhưng cản không được.

Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đi về phía trước, đến gần mới nghe được lời của Trác Bằng.

Hắn ta chỉ vào Lâm San San mà mắng.

"Có phải cô trèo lên được người nào đúng không? Cô, cái con tiện nhân không biết xấu hổ, còn muốn phá đổ tôi? Cô đúng là nằm mơ!"

Trác Bằng hất tay luật sư, nhục mạ Lâm San San đến khàn cả hỏng: "Đồ đê tiện đáng khinh."

Khương Thu Nghi nghe xong, lông mày nhướng lên một cái.

Cô nhắm mắt hít sâu, nhịn không được cầm điện thoại trong tay ném thẳng vào mặt Trác Bằng.

'Cộp' một tiếng, điện thoại vừa lúc bay thẳng vào mặt hắn ta.

Trác Bằng bụm mặt sửng sốt vài giây, nổi giận đùng đùng đi về phía Khương Thu Nghi.

Nhưng còn chưa kịp tới gần, vệ sĩ của Khương Thu Nghi đã xuất hiện kịp lúc, đề Trác Bằng lại, che chở trước Khương Thu Nghi.

"Cô là ai!" Trác Bằng la hét: "Tôi phải báo cảnh sát! Có người đánh người! Đánh người!"

Khương Thu Nghi tỉnh táo lại trong 3 giây, thật sự là nhịn không được.

Cô nhìn về phía Lâm San San, hỏi thẳng: "Tớ đạp hắn, cậu có để ý không?"

Lâm San San bật cười, nhưng trước khi Khương Thu Nghi kịp động thủ, thì cô nàng đã nhanh chân hơn một bước.

"Thu Nghi, người như vậy không đáng để cậu ra tay." Nói rồi, Lâm San San trực tiếp đạp thẳng xuống người Trác Bằng

"A..."

Trác Bằng kêu thảm thiết.

Tất cả những sức lực mà Lâm San San đã tích góp bao ngày qua, giờ đây đều dồn xuống hết cú đá này.

Lâm San San thực sự tức giận.

Lâm San San tự hỏi trước đây rốt cuộc là cô ấy đã có bao nhiêu mù quáng mà bị một tên tra nam thế này làm cho rung động, đồng ý gả cho hắn.

"Mẹ mày, tiện nữ."

Hắn vẫn luôn mồm mắng chửi.

Khương Thu Nghi lạnh mặt nhìn qua vệ sĩ ở một bên: "Bịt mồm hắn lại."

Vệ sĩ: "Vâng."

...

Tiếng đập cửa vang lên, Lục Minh Thừa nâng mắt: "Có chuyện gì?"

Hứa Thần ngập ngừng, nghĩ đến cú điện thoại vừa nãy mà mình nhận được, nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân đến đồn cảnh sát."

Lục Minh Thừa: "?"

Anh nhớ lại 3 giây nói chuyện vừa nãy của họ, bình tĩnh hỏi: "Cô ấy làm cái gì với người ta?"

"Thiếu phu nhân... đập điện thoại vào người ta."

Nghe vậy, Lục Minh Thừa nhẹ nhàng thở ra.

Anh nói: "Vậy còn đỡ."

Hứa Thần: "..."

Lục Minh Thừa suy nghĩ một lát: "Nói luật sư Nghiêm qua đó."

Hứa Thần gật đầu với anh: "Vâng."

Nửa giờ nữa Lục Minh Thừa có một cuộc họp, không thể rời khỏi công ty.

Đây đại khái là lần đầu tiên Khương Thu Nghi đến đồn cảnh sát, cho nên tương đối lạ lẫm.

Sau khi hai bên đi vào, Trác Bằng vẫn cứ chửi rủa trước sau như một, cái miệng vẫn bẩn từ nãy tới giờ.

Mấy ngôn từ bẩn thỉu trong miệng hắn ta, cảnh sát nghe cũng phải nhíu mày.

Không bao lâu sau, Nghiêm Húc cùng một vị luật sư khác đi đến.

Khương Thu Nghi vô cùng ngượng ngùng, yên lặng rời mắt.

Nghiêm Húc vừa đến, khí thế luật sư bên phía đối phương nháy mắt thay đổi.

"Luật sư Nghiêm."

Đối phương luật sư nhìn qua, thấp giọng nói: "Giải quyết riêng đi."

Trác Bằng đang muốn phản đối, luật sự liền ghé vào tai hắn ta nói nhỏ.

Nháy mắt, Trác Bằng liền đổi chủ ý.

Hắn ta cười lạnh, nói: "Có thể hòa giải. Nhưng tôi bị thương, cần được bồi thường tiền."

Lâm San San: "Anh nằm mơ!"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!