Lọc Truyện
Dương Quá đứt bên cạnh chửi thề trong lòng, đệt con nhỏ này diễn xuất thần còn hơn diễn viên. Nhưng mà bà chị trung niên trẻ tuổi bên này anh lại sắp không diễn tiếp nổi nữa. Còn đứng đây một hồi chỉ lột da hết cặp vợ chồng sắp cưới sắp thành người dưng này mất.

"Bên nhà còn chưa lau dọn xong, còn đồ đạc chưa rửa. Về nhà thôi chị ba".

Mặt dì ba vẫn hầm hầm không trả lời cậu nhỏ. Dì Phượng cũng cảm thấy dì ấy có chút lạ, bọn họ thật thiết như vậy đương nhiên dễ dàng có thể nhìn ra rồi. Hạ Tử Hiên cười cười đi tới kéo tay dì về nhà, cô cảm nhận được độ nóng của từng thớ thịt trên người dì luôn ấy chứ.

Lúc bước vào nhà còn chưa kịp ngồi xuống dì đã vội vàng hỏi "Đang bày trò gì, hai đứa mau nói, dì sắp bốc khói rồi".

Cô và cậu nhỏ nhìn nhau. Không biết giải thích thì dì có hiểu, có chịu.
"Không có gì, dì cũng biết con đang làm nhiệm vụ. Nếu bây giờ nhận mặt anh ấy thì sẽ có nhiều chuyện rắc rối".

"Bên nhà dì Phượng cũng không ai biết mà. Dì cũng đâu muốn Tết mà giận hờn đúng không?".

Cậu nhỏ cũng nhảy vào giải hòa "Đúng đó chị, lỡ khui ra rồi ăn Tết vui gì nữa đâu. Mà thằng Khải cũng là đi theo sếp nó, chúng ta cũng không nên gây rắc rối".

Dì ba trầm t ưsuy nghĩ một hồi, chuyện về Hạ Tử Hiên dì vẫn chưa nói cho dì Điệp biết. Lỡ bà ấy mà giận là xu cà na luôn, vậy cho nên để xong xuôi rồi tính, lúc đó năn nỉ sau cũng được.

"Hai đứa coi làm sao thì làm, không biết con làm cái ngành này oai cỡ nào hay tốt cỡ nào. Chứ thấy vừa nguy hiểm vừa nói xạo tùm lum. Tao thấy không ưng rồi".

Nếu có thể cô nào muốn như vậy. Thà đối diện trực tiếp dao thật súng thật mà đấu với nhau, còn hơn nghĩ hết cách này tới kế nọ. Thật mệt mỏi.
Mãi đến lúc chiều khi ăn cơm Ôn Nhược Hi mới gặp được Hạ Tử Hiên. Không biết cô gái này làm gì mà suốt một ngày không thèm qua tìm cô.

Cơm Tết lại thêm có khách nên đồ ăn khá là phong phú. Thịt kho hột vịt là món không thể thiếu trong bữa cơm ngày Tết. Không thể thiếu tới nổi sau khi qua tết chỉ cần nhìn thấy tới bất kỳ loại trứng nào cũng làm con người ta phát sợ.

Bữa cơm hôm nay thật náo nhiệt, nhưng Hạ Tử Hiên lại cực kỳ yên tĩnh. Cô chỉ lo ăn cơm không hé một lời, cũng không biết nên nói gì, có khi im lặng lại hay.

Khó khăn nhất là lúc chia phòng ngủ. Nhà dì Điệp có một phòng khách vì thế căn phòng đó được nhường cho ba của Ôn Nhược Hi, thầy hiệu trưởng sẽ ngủ phòng dì Điệp. Còn dì ấy sẽ sang ngủ cùng dì ba.

Về phía Phan Đình Khải, anh sẽ ngủ ở phòng khách nhà cô. Điều này rất đúng ý anh ta, nhưng lại phật ý Hạ Tử Hiên. Nhóc Thương sang nhà ngủ với cậu nhỏ nhường phòng cho con gái thầy hiệu trưởng, Hạ Thở phào, cũng may không có cùng phòng với em ấy.
Do năm nay không có 30 nên ngày mai sẽ cúng giao thừa. Dì ba và dì Điệp đã chuẩn bị đầy đủ đồ để ngày mai gói bánh tét cúng.

Hạ Tử Hiên theo Ôn Nhược Hi lên phòng cô ấy, nãy giờ dưới bàn ăn cánh tay và bắp đùi của cô đã bị tra tấn thảm thương rồi. Em chốc thì nhéo, chốc thì xoa, sau đó lại vuốt ve.

Ngắt nhéo thì cô có thể chịu được chứ vuốt ve kia cô nhịn không nổi.

Vừa vào phòng cô liền bị em đẩy ngã xuống giường, su đó thân thể mềm mại kia lập tức ập lên .

"Từ trưa giò Hiên làm gì, sao không qua tìm em ?"

Hạ Tử Hiên ôm lấy lưng em, để em nằm lên ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc kia "Tôi phải phụ cậu nhỏ dọn dẹp nhà. Hơn nữa có ba em ở đây tôi hơi run".

"Ba em có làm gì Hiên đâu mà run".

"Lần đầu gặp ba vợ sao mà không run cho được".

Ôn Nhược Hi ngẩng đầu nhìn, em cười mím môi "Ai là ba vợ Hiên, em cũng đâu là vợ Hiên". Giọng em càng ngày càng nhỏ, mặt cũng theo đó đỏ lên.
Cô kiềm lòng chẳng đặn mà hôn lấy bờ môi kia. Sao lúc em hành hạ cô thừa sống thiếu chết lại không dễ đỏ mặt như vậy đi.

"Em là của tôi rồi, còn ăn tôi sạch sẽ. Bây giờ không muốn nhận, có phải hơi Sở Khanh không ta ?!!".

"Vậy Hiên ăn em lại bù đi". Em nhướng mi thách thức cô.

Được lắm cô mèo nhỏ này. Em đợi đi, sau này khi tôi chính thức độc thân khẳng định sẽ ăn em không chừa cả xương. Hai người âu ếm một lúc, cô để em xuống nhà trò chuyện cùng ba mình, còn mình thì trở về phòng.

Tối nay cô không dự định qua chỗ em, cô biết có người đang rất nôn nóng muốn gặp mình. Kẻ khác càng gấp ta càng phải ung dung, đi vào nhà tắm hát một khúc ca yêu thích, chà chà lau lau, kì kì đếm đếm. Ha,,,, cuộc đời vẫn đẹp sao.

Cô sẳn tiện gửi một tin nhắn cho giám thị Hồng và anh Bình với cùng nội dung, mùa Tết này không thể để nhàm chán như vậy. Đã vậy cô quậy banh chành cho rồi.
Đến tối cả hai bên nhà tập hợp lại cùng trò chuyện, uống trà ăn bánh, ngắm trăng ở ngoài sân.

Lúc Hạ Tử Hiên đi vào bếp lấy thêm trái cây, Phan Đình Khải cũng lấy cớ đi toilet mà đi theo. Không ai nghĩ gì, chỉ có cậu nhỏ và dì ba nhìn theo mà lắc đầu. Ai mà lỡ yêu thương đứa cháu của bọn họ thì suốt ngày không thể bớt lo.

Phan Đình Khải đi theo, đến nhà bếp lúc cô đang mở tủ lạnh th ìbị anh ngăn lại.

"Hiên, anh có chuyện muốn nói".

Cô đóng cửa tủ lại, rất thản nhiên nhìn anh, tỏ vẻ anh cứ nói.

Anh bước đến nắm lấy tay cô "Anh thật sự là đi cùng với sếp".

"Em đã nói gì đâu".

"Vậy sao em không nhận anh ?"

Hạ Tử Hiên lúc này mới chậm rãi cong môi, cô nhìn anh với ánh mắt như nhìn một đứa trẻ đang nói dối thì bị người lớn phát hiện. Cô rút tay ra khỏi tay anh "Vậy còn anh, Khải ____ anh thì thế nào ?"
"Anh dám đứng trước mặt mọi người, nhất là Ôn Nhược Hi thừa nhận mối quan hệ giữa chúng ta không. Dám nói với giám đốc Ôn kia rằng anh đã có người yêu chưa ?".

"Anh nhìn xem nơi anh đang đứng, nhìn xem đây là đâu. Là nơi anh cần đi công tác à. Vậy thật là kỳ lạ, không biết ở nhà em anh thì công tác việc gì?".

Phan Đình Khải cứng họng, anh không thể

đáp trả bất cứ câu hỏi nào từ cô.

Thật sự trong phút giây vừa rồi cô rất muốn nói ra hết mọi thứ, cứ để tất cả sự thật được phơi bày. Rồi ra sao thì ra, nhưng mà trong phút chốc khu cô nhìn thấy ánh mắt kia. Cô có chút mềm lòng,

"Khải, đừng làm em khó xử".

"Hiên ".

Lúc anh định nói tiếp thì bị tiếng nói Ôn Nhược Hi vang lên làm cả hai đều giật mình. Hai người đều sợ cô ấy sẽ biết chuyện mà hai người muốn che giấu.
"Ở đây". Hạ Tử Hiên cười lên tiếng, cô khẽ nhìn sang Phan Đình Khải.

"Hiên làm gì mà lâu vậy. Anh Khải cũng ở đây hả ?". Cô bước đến cạnh Hạ Tử Hiên xoay lưng về phía Phan Đình Khải, em tỏ vẻ không vui nhìn cô, cái mỏ còn chu chu ra.

Xém chút Hạ Tử Hiên đã không kiềm nổi mà bật cười. Cô còn muốn nhéo má em, nhưng ngại vì còn người khác ở đây, mà người khác này có thân phận rất đặt biệt.

Anh ta vừa là chồng sắp cưới của Hạ Tử Hiên , vừa là người đang muốn theo đuổi Ôn Nhược Hi. Nhưng thật xui cho anh ta, hai người các cô lại không ai thèm để ý anh, vợ sắp cưới công khai nắm tay người anh theo đuổi đi ra ngoài.

Cô cong môi, Phan Đình Khải tạm thời tôi để anh ăn Tết trong thấp thỏm, nể tình cảm tình chúng ta trong 9 năm qua. Còn chuyện sau này còn xem tâm trạng tôi đã.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!