Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

“ừ.” Lâm Huyền tùy tiện đáp lại.
Lục Ngạn đứng ở sau lưng nhìn cô nấu nướng, cố kiềm chế bản thân không được dang tay ôm cô vào lòng. Đã rất lâu rồi anh chưa thấy dáng vẻ lúc nấu nướng của cô.
“Thật là trùng hợp, anh cũng chưa ăn.” Lục Ngạn nói dối mà không chớp mắt. Lâm Huyền đương nhiên hiểu anh ấy đang muốn nói gì. Còn muốn ăn đồ do cô nấu? Đừng mơ!
“A hèm. Lúc sáng tôi chỉ chuấn bị một phần nguyên liệu.” Lâm Huyền cười tươi nói.
“Vậy bây giờ để tôi đi mua?”
Lâm Huyền:Cái tên chết bằm này! Men theo cơn tức giận, Lâm Huyền chặt một dao thật mạnh lên thớt, cả không gian bổng nhiên lạnh ngắt như tờ.
Mang đồ ăn đặt ra bàn, Lâm Huyền vui vẻ thưởng thức món ăn do mình nấu. Nói là buổi sáng nhưng cũng đã gần trưa, bụng cô nãy giờ đã khua chiêng gõ trống mệt nghỉ rồi.
“Anh tới đây làm gì?” Lâm Huyền hỏi thẳng.
“Tới thăm em cần phải có lý do sao?” Dừng một lát, không thấy Lâm Huyền đáp lời, Lục Ngạn lại nói tiếp: “Hôm qua sao lại không nghe máy?”
“Có lẽ là em trong lúc không để ý trượt tay từ chối.” Một câu nói dối bịa ra không chút ‘trân’, Lâm Huyền thành công khiến Lục Ngạn bật cười.
“Anh cười cái gì?”
“Cười vì trình độ nói dối của em thật là ‘non’.” Lục Ngạn vừa nói, tay lại không tự chủ nhéo một cái lên má cô. Lực đạo tuy không mạnh nhưng làn da Lâm Huyền trước nay trắng, chỉ va chạm một chút mà trên gò má đã lưu lại vết hồng.
Lâm Huyền trùng mắt nhìn anh, Lục Ngạn ngay lập tức y như con cún nhỏ cụp đuôi lại. Lâm Huyền không khỏi ngại ngùng thay Lục Ngạn.
Đã là một ông chú ba mươi tuổi nhưng mỗi lần ở trước mặt cô lại bày ra dáng vẻ trẻ con như vậy.
“Anh đã đi gặp ba mẹ và ông nội chưa? Hai năm qua, bọn họ vẫn luôn rất nhớ anh.”
Lục Ngạn gật đầu. Từ mấy ngày trước anh đã trở về biệt thự Lục gia thăm mọi người. Đều là anh có lỗi, lại khiến họ vì anh mà lo lắng như vậy.
“Anh xin lỗi.” Lục Ngạn thủ thí.
‘Anh không cần phải xin lỗi em. Suy cho cùng là vì em trong lòng anh không quan trọng, năm đó anh mới có thể quay đầu rời đi không chút vướng bận như thế.” Lâm Huyền cực kỳ bình tĩnh, giống như đang nói đến một chuyện rất đổi bình thường.
Lục Ngạn mấp máy môi, thật không ngờ rằng Lâm Huyền sẽ nói như thế.
“Ai nói là em không quan trọng?” Anh nói.
Lâm Huyền ngước đầu lên nhìn Lục Ngạn, phát hiện anh đang trùng mắt nhìn cô. Lục Ngạn đứng dậy đi tới bên Lâm Huyền. Ngay lúc cô vừa quay người lại, anh liền nhanh chóng ôm cô vào lòng.
Không gian trong chốc lát bỗng nhiên yên lặng hơn cả. Lâm Huyền cứng đờ người, rất lâu sau vẫn không thế lấy lại bình tĩnh, ôm một cái cũng chẳng có gì, chỉ là tình cảnh này có hơi…
“Bỏ em ra.” Lâm Huyền thủ thỉ. Chỉ cần Lục Ngạn buông cô ra, cô sẽ kiếm cớ để tống anh ra ngoài.
Lục Ngạn rời khỏi người cõ, nhưng bàn tay vẫn như cũ đặt lên bả vai cô. Lâm Huyền có chút khó chịu, cỏ gỡ tay anh ra khỏi người, trong đầu không ngừng tìm kiếm lý do để anh nhanh chóng rời khỏi.
“Anh không có việc làm à?”
“Hôm nay là chủ nhật.” Lục Ngạn cười nhạt.
Lâm Huyền:Dù cho hôm nay không phải là chủ nhật đi nữa, công việc chắc cũng đều do nhân viên xử lí, nào có đến tay Lục Ngạn?
“Anh về đi, em không muốn gặp anh.” Không lòng vòng, không tránh né, Lâm Huyền dứt khoát buông lời cay đắng. Có nhiều chuyện vốn nên sớm nói trắng ra để chẳng mất công đối phương suy diễn.
Lục Ngạn trầm mặc trong giây lát. Anh đứng dậy từ đi về phía cửa. Trong khoảnh khắc bản thân sắp rời khỏi nhà, Lục Ngạn bổng cất tiếng: “Đồ trong túi kia là anh mua cho em. Nhớ lấy, không được vứt.”
Nói rồi, ánh mắt của Lục Ngạn bỗng đặt lên túi đồ đặt ở cạnh bàn. Vốn còn muốn tận tay đưa nó cho cô, bây giờ xem ra không được rồi. Anh thở dài một cái sau đó đóng cửa lại.
Cạch! Không gian lạnh ngắt như tờ.
Lâm Huyền đem chiếc túi đặt lên bàn. Cô lấy chiếc hộp được đóng gói cấn thận trong túi ra. Theo như kích cỡ và thương hiệu in trên hộp, bên trong có lẽ là một bộ trang sức.
Le’ci – nhãn hàng thời trang số một của nước X. Những bộ trang sức của nhãn hàng này đều là bản giới hạn mà vô số người mong muốn có được, vậy mà bây giờ một trong số chúng lại đang ở trên tay cô. Lâm Huyền bỗng chốc thấy tự hào khôn tả.
Lục Ngạn tặng cho cô món đồ xa xỉ như vậy, trước khi đi còn dặn kĩ không được vứt đi. Anh ấy chắc không biết món đồ này đối với Lâm Huyền quý giá đến nhường nào, cô không nhận thì thôi chứ nào dám đem vứt đi?
Đành tìm một cơ hội nào đó trả lại cho Lục Ngạn vậy. Nhiều năm qua, Lâm Huyền đã rút ra được một điều quý giá cho chính bản thân mình rằng chuyện liên quan đến Lục Ngạn thì phải dứt khoát một chút. Càng dứt khoát, trong lòng cô sẽ lại càng dễ chịu hơn.
Lục Ngạn từ chung cư của Lâm Huyền rời đi thì ngay lập tức đến trụ sở Ngân Hạ – một trong những chi nhánh lớn tại thành phô’ A của Lục thị. Khoảng hơn một năm trước, dưới sự mằn mò nghiên cứu và cần cù làm việc của mọi người, Lục thị đã nhanh chóng trở lại thời kì hoàng kim, thậm chí còn bay cao bay xa hơn nữa.
Những đối thủ ở thị trường nước ngoài trước kia đều dần dần gục ngã. Chỉ có Lục thị vẫn mãi trụ vững qua những đợt khủng hoảng nghiêm trọng, nghiễm nhiên trở thành một trong những công ty được đông đảo đối tác săn đón.
Trước khi có ý định ra nước ngoài khôi phục lại Lục thị, Lục Ngạn đã cắt đứt mọi sợi dây liên quan đến trước kia. Cho đến hiện nay, vẫn chưa có một ai biết người đứng sau Lục thị là ai.
Đã vô số cánh nhà báo dốc sức theo dõi và điều tra về thân thế của vị giám đốc kia, nhưng lần nào cũng như lần nào, kết quả nhận lại vẫn chỉ là con số không!
Lục Ngạn trầm ngâm. Xe rất nhanh đã di chuyển tới bãi đậu xe của trụ sở Ngân Hạ. Anh đảo mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện đỗ bên cạnh mình hiện tại là một chiếc xe quen thuộc.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!