Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

“Được. Vậy anh đi trước, em nhớ ngoan ngoãn đừng đi lung tung, lát nữa anh sẽ đưa em về.” Nói xong, Lục Ngạn liền quay người rời khỏi.
Đợi khi Lục Ngạn hoàn toàn đi xa, Lâm Huyền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cô cũng tiền được tên đại ác ma này đi.
Cảm giác khoảng cách giữa hai người so với lần gặp lại đầu tiên đã kéo gần lại không ít, trong lòng Lâm Huyền cũng thầm thỏa mãn đôi chút.
Chỉ là tiếp xúc với một Lục Ngạn mặt dày vô sỉ như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút không quen.
Anh giống như trước kia không phải tốt hơn sau, tổng tài lạnh lùng với mọi người nhưng lại chỉ ấm áp với mình em, nghĩ lại trong lòng cô vẫn như cũ cảm thấy ngọt ngào.
Một lát sau, Lâm Huyền cảm thấy chân đã đỡ hơn nhiều bèn xuống đại sảnh khách sạn ngồi một lát rồi chào hỏi Vương Diệu về trước.
Ánh mắt Vương Diệu lướt qua bàn chân của cô, bà cũng không miễn cưỡng.
“Được rồi, trên đường về nhớ cấn thận.”
Lâm Huyền gật đầu, định rời đi thì bị lời nói của Cố Thanh chen ngang.
“Chân của Lâm tiểu thư còn đau, hay là để tôi đưa
CÔ vê.
“Không cần đâu. Tôi có quản lý tới đón rồi, không dám làm phiền Cố ảnh đế.” Lâm Huyền mỉm cười, sau đó gật đầu một cái với Cố Thanh rồi rời đi.
Lục Ngạn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đang khuất xa, ánh mắt bất giác nhìn về phía Cố Thanh.
“Ai cha, trong giới giải trí đúng là không có ít con yêu tinh, còn câu dẫn được cả Cố Thanh Cố ảnh đế cơ đấy!” Tưởng Thi nhấp một ngụm rượu, cố tình nói lớn tiếng một chút đế nhiều người nghe thấy.
Lục Ngạn nhíu mày nhìn sang Tưởng Thi. Theo như lời của nhân viên khách sạn kế lại, cô ta chính là người khiến Lâm Huyền ngã? Miệng mồm đúng thật là giỏi, bây giờ còn dám nói ra những lời này cơ đấy!
Tưởng Thi nhận ra ánh mắt của Lục Ngạn cứ nhìn chằm chằm mình, còn tưởng anh vì sắc đẹp của cô ta mê hoặc mà trong lòng thầm đắc ý. Cô ta đã được chị quản lý cho xem danh sách các vị có tiếng tăm dự tiệc hôm nay. Mà người đang nhìn cô ta lúc này chính là người có bối cảnh và sản nghiệp khủng nhất.
Nếu như leo lên được giường của anh ta, vậy thì sự nghiệp sau này của cô sẽ không cần phải lo lắng nữa rồi!
Nghĩ đến đây, Tướng Thi bèn õng ẹo đi tới bên cạnh Lục Ngạn. Vốn còn định chào hỏi anh một tiếng, nào ngờ còn chưa kịp mở lời, Lục Ngạn đã thốt ra một chữ khiến cho cô ngơ ngác.
“Cút!”
Tại nhà, Lâm Huyền khó khăn cởi bộ váy đang mặc trong người ra. Váy này nặng như vậy, lúc đầu cũng phải hai ba người mới giúp cô mặc vào được.
Lâm Huyền cầm lấy điện thoại đang reo trên bàn lên. Nhìn số điện thoại trước mặt, cô băn khoăn có nên bắt máy hay không.
Nghĩ nghĩ, Lâm Huyền bèn dứt khoát tắt máy. Đặt điện thoại xuống bàn, tâm trạng cô lúc này thoải mái hơn rất nhiều.
Xem xét lịch trình một chút Lâm Huyền chợt phát hiện ra đợt này công ty cho cô nghỉ tận hai tuần. Tất cả công việc đều được dồn lại vào hai tuần sau. Có lẽ vì Lâm Huyền vừa mới quay xong một bộ phim, bây giờ cũng là lúc cần nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Bình thường vào những ngày được nghỉ này, Lâm Huyền thường đi du lịch ớ đâu đó cho khuây khỏa tinh thần. Nhưng mà hiện tại cô không có tâm trạng cho lắm, thôi thì cứ ở nhà vậy.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Lâm Huyền ngủ đến khi mặt trời đã chiếu lên tận đỉnh đầu vẫn chưa dậy. Hiếm có những ngày không phải dậy sớm để đến đoàn làm phim, cô phải tranh thủ ngủ nhiều một chút.
Bổng, điện thoại đặt ở tù đầu giường reo lên đánh tan giấc mơ đẹp của Lâm Huyền. Cô vươn tay cầm lấy điện thoại, nói: “Ai vậy?”
“Tôi đây, chị có biết hôm nay trên mạng bùng nổ cỡ nào không? Cộng đồng fan hâm mộ của Cố Thanh đang hận không thể phân thây chị ra thành trăm mảnh đấy.” Cao Huy lo lắng nói.
Lâm Huyền mơ màng ngồi dậy. Sự việc ngày hôm qua, dù cho cô đã cố tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi được vòng vây CƯ dân mạng. Cố Thanh cũng thật là, khi không lại chạy đến đỡ cô làm gì chú?
Lúc đó vốn dĩ Lâm Huyền cũng có thế tự đứng dậy được. Nào ngờ Cố Thanh lại nhiệt tình đỡ cô, sau đó còn mở lời đưa cô về. Một chuyện vốn dĩ đều là do anh ấy chủ động, cuối cùng người bị mắng nhiếc lại chính là cô. ôi chao, thật là khó để có thể hiểu nổi!
Lâm Huyền ảo não nói với Cao Huy thêm một vài câu thì tắt máy. Cô vào nhà vệ sinh thay đồ, sau đó chuẩn bị bữa sáng.
Mặc kệ người ta nói ra nói vào, cô vẫn phải cứ sống tốt trước mới có thế tìm cơ hội phản công được!
Lâm Huyền đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng thì bên ngoài bổng nhiên có tiếng gõ cửa. Cô bỏ lại công việc bếp núc đang còn dang dở trong tay mà đi ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là gương mặt quen thuộc. Lục Ngạn cầm theo một túi đồ nhỏ, mỉm cười nhìn cô.
“Chào buổi sáng.” Lâm Huyền ôn tồn chào hỏi, cả người như cũ chặn ở cửa không có ý định đế cho anh vào.
“Buổi sáng gì chứ? Bây giờ đã chín giờ rồi.” Lục Ngạn dê dàng đẩy cô sang một bên tự nhiên đi vào trong. Giống như… chủ nhân căn nhà này không phải của Lâm Huyền mà chính là anh vậy.
Lâm Huyền:”…” Anh ta như vậy là có ý gì? Đang đá xéo việc cô ngủ dậy muộn ấy hả?
“Chín giờ thì sao chứ? Rõ ràng là buổi sáng.” Lâm Huyền bĩu môi. Cô đóng cửa lại, đi vào bếp tiếp tục công cuộc nấu ăn của mình.
“ừ. Vậy, buổi sáng vui vẻ.” Lục Ngạn cong mắt cười. Một nụ cười này thành công khiến cho Lâm Huyền sởn gai ốc.
Cô không quan tâm đến anh nữa mà đi vào phòng bếp, theo sau là Lục Ngạn.
“Em chưa ăn sáng à?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!