Lọc Truyện

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Hoa Manh theo tên sói già kia về nhà hắn ở được mấy hôm rồi. Đi học cũng chỉ có một mình cậu đi, đi ăn cũng chỉ có một mình. Buồn chết cậu a~~~.

Ba mẹ cậu thì lại không có nhà nữa. Mấy hôm nay cứ tăng ca suốt, hại cậu cô đơn lẻ loi cô đơn trống vắng một mình trên bàn ăn. Hôm nay cậu đem cơm đến cho ba mẹ, sẵn tiện đi dạo một chút cho khuây khỏa đầu óc. Hôm nay trời trông xanh, không khí trong lành mát mẻ thích hợp cho việc đi tản bộ. Với lại lâu rồi ba mẹ không gặp được Manh Manh, nhất định phải rủ cậu ấy đi cùng.

Cố Ngôn Thanh lấy điện thoại gọi vào dãy số quen thuộc. Gọi mãi mà không có ai bắt máy. Cậu đành phải đi trước vậy, rồi lại ghé thăm Manh Manh sau cũng được, lâu rồi không gặp lại bạn thân, cậu cũng có chút nhớ nha.

Mà nhân vật chính được cậu bạn thân nhớ đến kia lại đang như cành liễu đung đưa trước gió. Bị Lăng Tư Mặc đưa đẩy ngay trên ghế sofa.

" Mặc Mặc, có điện..thoại " _ Hoa Manh thều thào.

" Không nghe, anh đang hảo hảo yêu thương em làm sao mà để người khác làm phiền được " _ Lăng Tư Mặc cười gian manh, hông đưa đẩy kịch liệt hơn.

" Không chịu anh mau ngừng lại, em muốn nghe điện thoại " _ Hoa Manh nước mắt chảy dài.

" Được được, ngoan không khóc anh cho em nghe điện thoại " _ Lăng Tư Mặc xoay Hoa Manh lại, tiểu động ôm chặt lấy tiểu Tư Mặc mà xoay theo khiến Lăng Tư Mặc thở dốc.

Lăng Tư Mặc với tay lấy chiếc điện thoại, gọi lại vào số máy vừa nãy rồi đưa cho cậu nghe máy. Ánh mắt hắn cực kỳ gian manh. Hoa Manh ngây ngô mà cầm lấy điện thoại áp lên tay, lại sợ không nghe rõ mà mở loa ngoài, chiếc điện thoại được đưa gần lại bên môi.

Cố Ngôn Thanh đang đi trên đường liền có điện thoại. A, thì ra là Manh Manh nha, vui vẻ nghe máy, chưa đợi người bên kia nói gì cậu liền ríu rít nói.

" Hoa Manh, tớ nhớ cậu chết mất thôi, chút nữa tớ đến đón cậu đi tản bộ cùng tớ, cậu có chịu không nào? À mà nè chút nữa qua nhà tớ ngủ đi lâu rồi không ngủ cùng tớ buồn quá đi " _ Cố Ngôn Thanh háo hức nói đâu biết rằng miệng mình gây họa, mà họa đó Hoa Manh lại gánh cơ chứ.

Hoa Manh đang ngồi trên người Lăng Tư Mặc liền đứng dậy, tiểu động ấm áp rời khỏi tiểu Tư Mặc. Tiểu Tư Mặc liền kháng nghị mà giật giật vài cái. Lăng Tư Mặc gương mặt đen hơn cả đít nồi liền kéo cậu lại, đâm vào. Do dịch của tiểu động cùng tinh hoa của Lăng Tư Mặc còn bên trong nên tiểu Tư Mặc dễ dàng đi vào. Lăng Tư Mặc hung hăng luân động.

Hoa Manh không kịp phòng bị liền bị bị đâm vào khiến tiểu động co rút kịch liệt, tiếng rên rỉ ngọt nị bật ra khỏi miệng. Lăng Tư Mặc sướng đến muốn phát điên, tay vỗ mông cậu, giọng nói khàn khàn.

" Em mau thả lỏng ra, em mà kẹp hư Lăng Tư Mặc nhỏ thì sao này ai làm em sướng đây hả " _ Lăng Tư Mặc liếm lấy nhũ hoa hồng nhạt trước mặt, rồi lại vùi đầu vào hỏm cổ cậu, hít hà mùi hương sữa ngọt ngào.

Mà Cố Ngôn Thanh bên đây chưa nghe được câu đồng ý thì đã nghe một tràng dài " Ưm...ah~~...ha...á..ưm... " xen lẫn là tiếng thở dốc nặng nề. Còn nghe được cả câu nói kia nữa. Mặt cậu đỏ bừng lên.

Đến khi cậu nhìn thấy ánh mắt kì quái của mọi người xung quanh nhìn mình liền nhớ bản thân câu đang bật loa ngoài a~. Cậu xấu hổ chết đi được.

Cố Ngôn Thanh cúp máy chạy nhanh đến công ty. Tiếc là trời trông xanh, không khí mát mẻ nhưng lại không ngắm nhìn nó được. Hai con người hai số phận một người chạy mệt muốn đứt hơi, còn một người thì chỉ biết la đến khàn cả giọng.

Đoản hài hước:

\# Có bạn trai hệ thích dê xồm nơi công cộng thì phải làm thế nào!!! Online, chờ gấp!!!! \#

Chuyện rằng bạn trai cậu đang dắt tay cậu đến xe buýt, liền nhân lúc mọi người không để ý mà sờ mông cậu. Lúc đi chơi ở sở thú thì nhéo nhéo nhũ hoa của cậu. Lúc đi tàu điện thì không biết vô tình hay cố ý mà cạ tiểu JJ vào mông cậu. Những hành vi này luôn xảy ra. Cậu phải làm sao đây!!!

Cá ngừ xào muối: Tôi nghĩ cậu nên thiến anh ta.

Tiểu cô nương đẹp zai: Lầu một sai rồi, thiến rồi cậu ấy lấy gì để sướng hả.

Hoa bốn lá xui xẻo: Tôi nghĩ cậu nên chia tay anh ta quen người mới.

Con dog kêu meo meo: Tôi nghĩ cậu nên đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Nước chanh có vị ngọt đã trả lời Hoa bốn lá xui xẻo: Chia tay để quen cậu à.

(......)

Tô Thành ngồi nhìn bài đăng của mình mà thở dài, không có điều nào mà cậu làm được hết. Chả lẽ cậu phải bị sờ mó giữa ban ngày ban mặt ở nơi công cộng mãi hay sao. Cậu không muốn đâu a~~~~.

Tô Thành: Phải làm sao đây mọi người!!!!

(⊃。•́‿•̀。)⊃.

Lăng Tư Duệ: Vợ ơi mau mau ngủ bù tối nay thức làm việc với anh nhé (✷‿✷).

Tô Thành: Anh cút ngay (\*ノ・ω・)ノ.

Lăng Tư Duệ: Được anh cút đây, em nhớ ngủ cho đủ giấc nhé baby yêu dấu (\*^3^)/~♡.

Tô Thành: Cút (#`д´)ノ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!