Lọc Truyện

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Tô Lâm về đến phòng của mình đã là mười giờ sáng, chuyến bay của y là vào buổi tối nên bây giờ y phải thỏa sức ăn chơi. Về bên kia là phải vùi đầu vào công việc và học tập. Y phải tấm rửa rồi đi siêu thị mua ít đồ đặt mới được.

Tô Lâm vừa bước vào phòng liền nghe tiếng cười khúc khích, cái chất giọng quen thuộc y không bao giờ quên. Chính cái giọng này hù chạy mất ba cô bạn gái của y. Làm y tức chết mà. Mà hình như còn có giọng khác nữa nha, cái giọng này trầm ấm mang theo sự cưng chiều mà nói.

Cởi giày nhón chân nhẹ nhàng đi vào. Nấp trong góc khuất mà ló đầu ra. Nhìn y bây giờ như một con mèo ngốc mà đi rình con chuột vậy. Y nhìn thấy em họ của mình đang được một nam nhân ôm trong vòng tay, vui vẻ mà uống trà sữa. Nhìn kĩ hơn nữa thì thấy trên bàn còn có thêm ba cái ly trà sữa rỗng nữa. Em họ của y đây là uống trà sữa thay cơm à.

Tô Lâm lại nhón chân đi ra ngoài, không mang cả giày nhẹ nhàng mở cửa ra rồi nhẹ nhàng đóng lại. Đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại, lựa chọn vào một dãy số rồi gọi đi. Rất nhanh người bên kia đã bắt máy, giọng nói nữ tính mềm mại vọng ra từ điện thoại.

" Anh họ gọi cho em có việc gì sao " _ Giọng mọi nhẹ nhà mềm mỏng khiến người khác liên tưởng đến thủy tinh - mong manh dễ vỡ.

" Nói chuyện bằng giọng thường ngày, ông đây không tin cô nói chuyện dịu dàng như vậy. Với lại ông đây không ăn đồ ngọt đâu " _ Tô Lâm nói như giáng đao vào đầu của Tô Vân vậy.

" Hừ, không mua thì nói sớm, làm lão nương đây phải nói cái giọng mĩ miều mong manh dễ vỡ đó mệt cả người đây này " _ Tô Vân trở lại làm một bà chị hung dữ làm gì còn sự mong manh lúc nãy đâu.

" Lật mặt cũng nhanh quá đó, mau mau đến phòng anh đây, em trai của cô đang lén lút hú hí với ai kìa " _ Tô Lâm bĩu môi, hẹn hò thì đi công viên, sở thú mắc gì đến nhà y cơ chứ.

" Là nam hay nữ? " _ Tô Vân hưng phấn, là nữ thì cũng không sao, là nam thì quá tốt rồi. Dẫu sao trái tim hủ nữ vẫn chiến thắng cái gì mà nối dõi tông đường cơ mà. Nhưng quan trọng nhất vẫn là quyết định của em trai cô nha~

" Là nam nhân, cao to đẹp trai, nhìn cách ăn mặc thì chắc là một phú nhị đại hàng thật giá thật rồi " _ Tô Lâm không nhanh không chậm đáp.

" Anh họ đẹp trai, giữ chúng nó lại dùm ém nhé, em tới liền đây, cám ơn anh nhiều, moah~ moah~ " _ Tô Vân phấn khích hơn nữa, nói một tràng dài rồi cúp máy.

Tô Lâm khiếp sợ, khóe môi giật giật. Gì đây, nghe tin em trai mình cùng một nam nhân ân ân ái ái mà con bé này phấn khích như được tiêm máu gà thế kia. Rồi cái gì mà moah, moah. Làm ông đây sợ chết khiếp. Tô Lâm vuốt ngực, đứng ở cửa chờ người.

Chừng mười phút sau, Tô Vân đến nơi đưa cho Tô Lâm một hộp bánh ngọt làm quà tặng. Lấy điện thoại ra gọi cho em trai thân yêu.

Tô Thành thấy chị mình gọi liền nghe máy. Xong rồi mếu máo ngẩng mặt nhìn người đang ôm mình.

" Duệ, chị em bảo em phải đi xem mắt kìa " _ Tô Thành chu môi nói.

" Tại sao phải đi xem mắt " _ Lăng Tư Duệ thắc mắc, dẫu sao vợ hắn chỉ mới có lớp 11 thôi mà.

" Em không biết nữa, nếu không dẫn người yêu về cho chị em, em phải đi xem mắt đó " _ Tô Thành đỏ mắt, cậu không biết Lăng Tư Duệ có đồng ý ra mắt chị cậu không.

" Đi, chúng ta đi gặp chị em " _ Lăng Tư Duệ đứng dậy kéo tay Tô Thành.

" Thật không? " _ Tô Thành ngơ ngác, Lăng Tư Duệ vậy là đồng ý ra mắt chị cậu rồi.

" Thật, đi thôi nào " _ Lăng Tư Duệ hôn một cái lên má Tô Thành, làm mặt Tô Thành đỏ lên.

" Để em gọi cho anh họ thông báo một tiếng cái đã " _ Tô Thành lấy điện thoại gọi điện.

" Được " _ Lăng Tư Duệ hắn mà biết cái tên anh họ đấy là ai liền dằn mặt anh ta.

Tô Lâm ngồi nhìn bánh ngọt do em gái họ mang đến. Y thật thắc mắc, tiệm bánh chỉ có mỗi màu hồng thôi sao, cái bánh của y từ màu sắc đến nhân đều là màu hồng, hồng đậm hoặc nhạt mà thôi.

Đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, Tô Lâm nghe máy chưa kịp nói gì thì đã thấy em gái họ như được gắn tên lửa, chạy đi mất. Em trai họ thì gấp gáp nói. Y đứng dậy chạy nhanh vào góc khuất nấp ở đó. Sao khi cúp máy liền thấy em trai họ cùng nam nhân đó rời đi. Hừ, hắn thật không hiểu nỗi tuổi trẻ thời nay. Tô Lâm sau đó đi về phòng của mình nằm ngủ, bỏ mặc chiếc bánh kem lẻ loi nằm trên bàn cùng ba cái ly rỗng.

Ôn Viễn: Cái thiếu niên này thiệt thú vị.

Cố Ngôn Thanh: Tôi biết bản thân mình thú vị, không cần phải nói ra làm chi.

Ôn Viễn: Công ty này không thiếu nhân viên chỉ thiếu một ông chủ nhỏ thôi, cậu làm không việc nhẹ lương cao.

Cố Ngôn Thanh: Thật xin lỗi tôi đi phỏng vấn công ty khác cũng được.

Ôn Viễn: Tiền anh đây có thể nuôi em, nuôi con em, nuôi cháu chắt của em.

Cố Ngôn Thanh: Vậy anh đợi tôi lấy vợ sinh con rồi anh giúp tôi nuôi con, nuôi cháu chắt của tôi, nếu được thì nuôi luôn cháu chít.

Ôn Viễn: Anh yêu em, làm vợ anh nhé.

Cố Ngôn Thanh: Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm chồng anh, không làm vợ.

Ôn Viễn: Còn dám đòi làm chồng nữa không hả??? Gọi vợ cho anh nghe nào.

Cố Ngôn Thanh: Không dám nữa đâu ah~~...ưm....vợ....ợ...vợ....nhẹ thôi á....vợ ơi...ưm......a~~....ah~~~.

Ôn Viễn: Được anh chiều ý em, sẽ mạnh hơn nữa nha~.

Cố Ngôn Thanh: A...ưm....ah~~...á...anh...đồ...đồ....hỗn đản!!!!!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!