Lọc Truyện

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Trong căn phòng của một ngôi biệt thự xa hoa, trên chiếc giường lớn có một thiếu niên đang nằm ngủ. Ánh nắng buổi sáng chiếu vào làn da của thiếu niên làm nó càng trắng thêm gần như có thể thấy được các mạch máu dưới da. Đôi mi dài cong vút khẽ động, thiếu niên thức giấc đôi mắt hạnh to tròn khẽ đảo một vòng quanh phòng.

Đôi chân trắng nõn khẽ đặt xuống thảm lông dày cộm bên dưới, thảm lông màu đen làm nổi bật lên đôi chân cùng làn da trắng của mỹ thiếu niên. Cậu mở cửa, bước đi trên hành lang một cách nhẹ nhàng. Khắp mọi nơi trong căn nhà đều được trải một lớp thảm lông dày, cạnh bàn đều được bao bọc lại bởi một lớp nhung. Một dì giúp việc nhìn thấy cậu thì cung kính kêu " cậu chủ ". Đôi mắt to tròn đen láy đã hơi ngấn nước khiến cho đôi mắt ấy càng thêm long lanh. Đôi môi hồng nhỏ nhắn khẽ mở nói " dì Dương con đói ".

Thiếu niên ấy tên là Lạc Hoa Nhiên Manh, mọi người hay gọi cậu là Hoa Manh. Mẹ cậu hay nói tên cậu rất dễ thương khiến ai cũng thích. Cậu là con trai út của nhà Lạc Hoa, nhan sắc của cậu cũng phải khiến cho các thiếu nữ gào thét, khiến cho các thiếu niên si mê, khiến cho các vị phụ huynh của nhà khác yêu thích đến muốn đổi con. Cậu có một nhan sắc làm người khác phải thần hồn điên đảo, gia đình thì thuộc tầng lớp thượng lưu người người kính trọng, cả nhà đều yêu thương cậu nhưng trên đời làm gì có một người hoàn hảo đến ngoại hình lẫn hoàn cảnh gia đình cơ chứ. Cậu ấy thế mà là một cái ngốc tử, trí óc chỉ phát triển đến mức độ trẻ em 10 tuổi. Điều đó làm cho tất cả mọi người đều tiếc nuối.

Ba mẹ Lạc sợ khi mình mất đi thì cậu sẽ bị người khác lừa mất nên mỗi ngày đều thuê gia sư đến dạy cậu. Anh cả và chị hai đều lập gia đình và tiếp quản công ty, họ mỗi ngày đều rất bận rộn nhưng cuối tuần đều dẫn gia đình nhỏ của mình về thăm ba mẹ và cậu. Do cậu là một cái ngốc tử nên việc tiếp thu kiến thức rất chậm. Cậu mất rất nhiều năm nhưng kiến thức vẫn ở mức sơ trung. Năm cậu 37 tuổi thì cậu đã tiếp thu hết kiến thức ở cao trung. Nhưng cậu sống trong một cuộc sống yêu thương, cưng chiều, bao bọc quá lớn của người thân nên cậu vẫn rất thuần khiết và ngây thơ.

Cậu có một sợi dây chuyền rất đẹp. Mặt dây hình chiếc chìa khóa. Cậu nghe ba mẹ cậu nói sau khi cậu được sinh ra mấy ngày thì đã thấy nó được đeo trên cổ cậu, bà hoảng sợ khi biết đồ vật này không ai trong gia đình đã đeo cho cậu. Bà đưa cậu lên chùa nhưng khi nghe sợi dây này là một điềm tốt nên bà đã đỡ lo lắng hơn. Cậu lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, anh chị trong gia đình, cho dù cậu có hơi ngốc nhưng vẫn rất ngoan ngoãn không quậy phá hay kiêu căng như bao đứa trẻ được yêu chiều khác.

Trời đã tối, cậu đang lim dim ngủ trên giường. Thân hình nhỏ bé xinh xắn của cậu nằm trên chiếc giường lớn có phần cô độc. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu là hương bạc hà mà cậu thích nhưng nó phát ra từ đâu? Cậu mơ màng ngủ nhưng câu giọng nói trầm ấm từ tính vẫn vang bên tai. Cậu chìm vào giấc ngủ. Một đêm mưa giông bão đầy lạnh lẽo.

Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên có sai sót gì xin mọi người góp ý nhẹ nhàng ạ. Mạnh bạo quá em không chịu nổi đâu.

Xin chân thành cảm ơn mọi người.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!