Lọc Truyện

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Lan Anh nhìn biểu hiện suy sụp của Thanh Du khẽ cười vờ như ngạc nhiên:

- Cô tưởng cháu phải vui khi chú đến với cô chứ? Biểu hiện này của cháu là sao? Không phải cháu đã yêu chú mình chứ?

Thanh Du như người trong mơ tỉnh giấc, lau vội những giọt nước mắt lăn trên má, khẽ cười khinh bỉ:

- Cô đã gài bẫy chú ấy, cô nghĩ mình sẽ có hạnh phúc sao? Sự ngu ngốc nhất của phụ nữ là gài bẫy đàn ông ở trên giường và cô chính là một kẻ ngu ấy.

Cơ mặt Lan Anh cứng đờ, một người như cô bị một con bé miệng còn búng hơi sữa chửi. Cô ta tức tối, sắc mặt đanh lại, trừng mắt nhìn Thanh Du:

- Cháu đang hỗn đấy... cháu quên rằng bản thân chỉ là một đứa trẻ cù bơ cù bất được nhận nuôi sao? Thanh cao gì mà dám lên tiếng...

Thanh Du gạt cái tay đang chỉ vào mặt mình ra cười gằn:

- Nhưng ít ra cháu học được cách không ăn cướp và lòng tự trọng không thối nát, mặt cũng không dầy như cô... sao, cảm giác lên giường với một người đàn ông đã thầm yêu lâu như vậy thế nào?

Lan Anh vừa định mở miệng ra thì Thanh Du giơ tay chặn lại:

- Cháu đoán nhé! Chú ấy chắc chắn không động vào cô, thứ cô muốn vẫn chưa đạt được phải không?

Cô ta tức giận bừng bừng, lại giường gạt chăn ở vị trí mình nằm cho Thanh Du nhìn thấy vết máu đỏ chói trên ga giường. Lúc này trên đầu giường còn có bao cao su, đây không phải loại chú dùng, có lẽ là cô ta đã chuẩn bị. Dù cố lấy niềm tin vào chú, dù cố gạt lòng mình chú sẽ không động đến cô nhưng sao nhìn thấy những thứ này lòng cô lại đau như vậy? Chú cũng chỉ là đàn ông mà thôi... một người đàn ông hoàn toàn bình thường...

- Du... cho anh cốc nước.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!