Lọc Truyện

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Anh - Hạ Vũ Điềm

Nhưng lúc Đường Bắc Xuyên từ từ đi vào, từ hạ thân của cô truyền đến một cảm giác đau rát không chịu nổi.

Khuôn mặt cô liền nhăn lại, nơi đó giống như bị xé rách, đau đớn không thể tả.

Hạ Vũ Điềm ngửa đầu, hơi thở cô trở nên nặng nề, không thể tin đây là sự thật.

Vậy là năm đó tên đàn ông kia vẫn chưa làm gì cô sao, tại sao có thể như vậy.

Động tác anh ngưng lại, ngước thấy khuôn mặt cô trắng bệch, anh liền không dám động đậy.

Nơi đó của anh chỉ mới vào chưa được phân nửa mà cô đã đau đến thế này, làm sao anh có thể tiếp tục bây giờ.

Ánh mắt anh nhìn cô, vô cùng lo lắng hỏi.

"Điềm Điềm, đau lắm không em."

Hạ Vũ Điềm hít vào một hơi, gật đầu.

Đột nhiên cô mím chặt môi lại, cố gắng chịu đựng đau đớn, mở hai chân to hơn một chút, để anh dễ dàng đi vào.

"Anh vào đi, sâu hơn một chút."

Cô thở hổn hển, cố nói ra vài chữ.

Đường Bắc Xuyên nhìn vào gương mặt cô, vài giây sau anh bắt đầu di chuyển, từ từ đưa vào bên trong.

Nơi đó của cô liền có cảm giác bị nông ra, rất to lại cứng.

Hạ Vũ Điềm cắn môi chịu đựng, cho đến khi đỉnh đầu kia chạm trúng một lớp màng mỏng.

Anh liền ngẩng đầu nhìn cô.

"Được không em?"

Tuy là lúc nãy anh ép buộc cô nhưng dù sao anh lại yêu cô như vậy, nhìn cô thế này, anh có chút không đành lòng.

Nghe anh hỏi vậy, cô liền gật đầu, giống như rất quyết tâm.

Khoé môi anh khẽ nhếch, một giây sau liền thẳng người, vật to dài kia liền xuyên qua lớp màng mỏng manh.

Hạ Vũ Điềm bất giác rơi nước mắt, trong lòng vô cùng hồi hộp.

Chịu đựng đau đớn, cô hơi nhổm người ngồi dậy , nhỏ giọng hỏi anh.

"Có... có máu hay không?"

Anh khẽ gật đầu.

Chỗ kết hợp của bọn họ bây giờ là một mảng lầy lội, còn có ít máu rỉ ra.

Anh hơi nhích người, từ từ kéo ra vật thô to của mình.

Hạ Vũ Điềm cắn môi im lặng, cô khẽ nhướn mắt nhìn đến cái vật kia.

Từ đỉnh đầu cho đến giữa thân, đều bị nhuốm một màu đỏ sậm.

Vậy là chứng tỏ cô vẫn còn nguyên vẹn.

Thấy cô khẽ cười, anh liền khàn giọng hỏi cô.

"Bị anh lấy đi lần đầu khiến em vui vẻ đến vậy sao?"

Hạ Vũ Điềm đương nhiên không để ý đến lời nói của anh, hai tay cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, nũng nịu nói.

"Đường Bắc Xuyên, anh không thích sao?"

Dĩ nhiên anh thích, còn thích chết đi được.

Anh liền đẩy cô nằm lại trên giường, bắt đầu chậm rãi đi vào lần nữa.

Nhưng lần này đã không còn thứ gì cản trở, có vẻ dễ dàng hơn.

Tuy vậy khi vật thô to kia đi vào, nơi đó của cô vẫn có cảm giác đau rát.

Mới vào được hơn phân nửa thì anh liền sựng lại.

Nhìn vào gương mặt cô.

"Điềm Điềm, em mở chân rộng chút... Ừ... đúng rồi..."

Cô rất biết kết hợp với anh, làm theo ý anh.

Khi cô nới chân ra, gương mặt anh liền hiện lên một tia thoả mãn chưa từng có.

Anh bắt đầu di chuyển, kéo ra đưa vào từ tốn và chậm rãi.

Cô nằm dưới thân anh, từ đầu đến chân đều bị anh nhìn lấy.

Da thịt cô đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.

Hai tay cô nắm chặt ga trải giường, mái tóc xoã dài như thác nước.

"Ưm..."

Hạ Vũ Điềm khổ sở cắn môi, ngăn lại tiếng rên rĩ yếu ớt.

Bên dưới của cô vẫn bị anh ra vào rất đều đặn, dường như mỗi lúc một nhanh.

Cô mơ hồ đưa tay bấu vào cánh tay anh, móng tay khẽ cào lên da thịt.

Ở vào giây phút cô nghĩ bản thân mình không còn trong sạch, lúc đó cô chỉ muốn từ bỏ anh.

Thế nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác rồi, có lẽ về gia cảnh cô không thể nào so được với anh.

Nhưng cô sẽ cố gắng, cố gắng để trở thành một cô gái xứng đáng đứng bên cạnh anh.

Đường Bắc Xuyên, em quyết định rồi, cả đời này của em cũng không bao giờ từ bỏ anh lần nào nữa đâu.

Ánh trăng bên ngoài rất sáng, cộng với đèn đường, rọi vào trong phòng.

Qua tấm rèm cửa, hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau.

Bọn họ đang ngồi trên giường, cô ngồi trong lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Mặt anh vùi vào rãnh ngực của cô, phía dưới không ngừng ra vào kịch liệt.

Làm sao có thể thoát khỏi dục niệm bây giờ, thật lòng anh không biết.

Hay là thoả mãn đi, một lần không đủ thì nhiều lần.

Lúc trước Đường Bắc Xuyên từng nghĩ, chỉ cần chạm được vào cơ thể cô đã là một ân huệ.

Thế nhưng sự ban ân to lớn ngay lúc này, làm thế nào để anh có thể trả ơn đây.

Chắc là anh không cần phải làm gì hết, chỉ cần cướp đoạt hoàn toàn lấy cô là được.

Hạ Vũ Điềm cúi đầu, nhìn vào gương mặt anh.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, giọng nói của cô không khác nào mật ngọt, từ từ rót vào tai anh.

"Chậm... chậm một chút. Người ta sắp không chịu nổi nữa rồi."

Hai tay anh chạm lấy bờ mông căng tròn xinh đẹp, anh khẽ ngẩng đầu.

Động tác dưới thân cũng vì câu nói của cô mà chậm lại một chút, ý cười đã ngập tràn khuôn mặt.

Cố tình trêu chọc cô.

"Anh là người rất khó thoả mãn, với tốc độ này, e rằng đến sáng mai anh cũng không dừng lại được đâu."

Hạ Vũ Điềm lại khổ sở cắn môi, lập tức ngốc nghếch đi tin vào lời anh nói.

Cô nhu nhược cúi đầu, tựa cằm vào hõm vai anh, nhỏ giọng nài nỉ.

"Vậy anh nhanh một chút được không? Toàn thân người ta đều ê ẩm hết rồi đây này..."

Đường Bắc Xuyên bật cười, lập tức đè cô nằm lại trên giường.

Nhìn lên đồng hồ, mới hơn mười một giờ đêm.

Đây là lần đầu anh biết được mùi vị làm tình với cô đấy, sao anh có thể dừng lại sớm như vậy bây giờ.

Hai tay anh chống xuống mặt giường, lại bắt đầu ra vào kịch liệt bên trong cô.

"Vậy kêu lên cho anh nghe đi, đừng kìm nén, có được hay không?"

Anh lại bắt đầu mở miệng dụ dỗ cô.

Con người anh đó nhe, linh hồn càng lúc càng bị nhiễm sắc dục rồi.

Thế nhưng Hạ Vũ Điềm lại rất ngoan ngoãn làm theo, tuy là rất nhỏ nhưng cũng đủ để anh nghe thấy.

Đôi môi cô bắt đầu ngâm nga những tiếng kêu khe khẽ.

Thật ra cô cũng không muốn kìm nén nữa.

Ở bên tai anh, thứ âm thanh ấy chẳng khác nào lưỡi dao sắc nhọn.

Đang từ từ cắt đứt hoàn toàn lý trí của anh.

Tiết trời vào những ngày này, trong nhà lúc nào cũng có lò sưởi.

Cô không cần mở đèn, ánh trăng bên ngoài đã đủ sáng.

Anh ôm cô vào lòng, lưng cô dán vào ngực anh.

Bàn tay bị anh nắm lấy, mười ngón tay đan lại, tạo thành một sự kết hợp tuyệt vời.

Lúc nãy sau khi cao trào đến lần thứ ba, mặc cho bên dưới nhầy nhụa.

Tinh dịch và máu xử nữ hoà lẫn, anh vẫn cố chấp ôm lấy cô như vậy.

"Bắc Xuyên, anh có muốn đi tắm hay không?"

Đột nhiên cô mở miệng hỏi anh, hỏi xong còn nghiêng mặt chờ đợi câu trả lời của anh.

Nhưng đối với sự mong đợi của cô, anh chỉ âm trầm đáp lại.

"Không phải mẹ em đang có ở nhà hay sao?"

Hạ Vũ Điềm cúi đầu, không phải cô không nghĩ tới điều này.

Chỉ là...

"Mẹ em đã ngủ rồi."

Nhìn lên đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, mẹ cô căn bản đã ngủ từ lâu.

Thế nhưng anh chỉ lắc đầu, từ từ nhắm mắt, bình thản đáp lại cô.

"Không cần, tắm rồi khả năng mang thai sẽ bị giảm đi không ít. Để như vầy, mầm móng của anh mới có thể sinh trưởng và sống sót lâu hơn."

Nghe anh nói vậy, cô thật sự không thể tin nổi vào tai mình.

Anh nói như thể, hiện tại cô và anh là một vợ chồng đường đường chính chính vậy.

Bọn họ đang vụng trộm đấy, chính là vụng trộm sau lưng vị hôn thê của anh.

Cô khẽ cúi đầu, yên lặng không nói.

Bên tai lại nghe anh nói thêm.

"Nếu em không ngủ hay là mình làm tiếp vậy, dù sao anh vẫn cảm thấy chưa đủ. Điềm Điềm, em nghĩ sao?"

Bấy giờ trong lòng cô liền có cảm giác lo sợ, không biết ngày tháng sau này của mình sẽ thế nào.

Cô vội vã lắc đầu, lập tức nhắm mắt, ấm ức đáp lại.

"Em ngủ, em ngủ rồi. Anh đừng như vậy, nếu còn làm nữa em sẽ chết thật đấy."

Cô vô cùng đáng thương nói với anh.

Đường Bắc Xuyên khẽ cười, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Vào lúc anh mở mắt, cô gái kia xoay đầu.

Lý trí nói cho anh biết, về sau cô gái này chính là vợ anh.

Nó còn kêu anh giữ lấy, không được buông ra.

Đôi tay anh siết chặt, thân thể cô trong lòng, từ đầu đến chân đều đã thuộc về anh.

Hạ Giai Tuệ đi giày, ra đến cửa.

Liếc thấy cửa phòng con gái vẫn còn đóng chặt, hôm nay có vẻ cô dậy hơi muộn.

Lúc nãy bà có nấu ít đồ ăn sáng, để trên bàn, còn cẩn thận viết giấy dặn dò cô phải ăn.

Ở trong phòng, khó khăn lắm cô mới ngồi dậy được.

Hạ thân truyền đến cảm giác đau rát, thì ra mất đi lần đầu sẽ đau đến như vầy.

Không như lần đó, đúng là cô tự hại bản thân.

Đường Bắc Xuyên là người rất tinh ý, cô vừa ngồi dậy thì anh đã mở mắt nhìn cô.

"Em đi đâu?"

Ở sau lưng, anh mở miệng hỏi cô.

Một tay cô lấy chăn che trước ngực, bên ngoài trời đã sáng, anh không ngại nhưng cô thì có đấy.

Cô liền xoay lại nhìn anh.

"Em còn phải đến trường."

Đường Bắc Xuyên gật đầu, anh đứng dậy tìm quần dài.

Dưới ánh nắng của buổi bình mình, thân hình anh chẳng khác nào bức tượng David sống động.

Cô liền cúi đầu, không dám nhìn đến nữa.

Sau khi mặc xong áo sơ mi, anh đã đứng trước mặt cô.

"Đi thôi."

Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, cô vẫn còn chưa mặt cả đồ lót đấy, đi bằng cách nào.

"Nhưng... nhưng chúng ta không thể đi cùng nhau, lỡ bị Ôn Hinh nhìn thấy..."

"Anh đâu nói sẽ cùng em đến trường."

Anh cắt ngang lời cô, khiến cô trở nên khó hiểu.

"Vậy đi đâu?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!