Lọc Truyện

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Anh - Hạ Vũ Điềm

Trong không gian chật hẹp, Đường Bắc Xuyên nhìn vào gương mặt cô.

Không viết dục vọng bị dấy lên khi nào hay từ lâu đã có sẵn.

Hai tay cô giữ chặt cái khăn sau lưng anh, không dám nhúc nhích.

Anh lại nói.

"Không phải hiện tại em nên bù đắp cho anh sao?"

Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, khó hiểu hỏi lại anh.

"Bù đắp cái gì?"

Cô đúng là ngây thơ, Đường Bắc Xuyên anh từ năm mười bốn tuổi đã coi mấy thể loại phim sắc dục.

Mười sáu tuổi thì gặp được cô, một năm sau mới theo đuổi được.

Lại chỉ ôm hôn cô có vài lần, cô nói xem, anh muốn bù đắp cái gì.

"Trong hơn một năm nay anh không gần con gái, em nói xem, anh muốn thế nào?"

Cô vội nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.

Quá đáng sợ rồi.

"Anh có thể tìm người khác mà."

Anh khẽ cau mày, giọng anh có chút tức giận, đáp lại cô.

"Bọn họ không thể khiến anh cứng lên được."

"Đường Bắc Xuyên, anh..."

Trong khi cô còn ấp úng, không biết nói thế nào thì anh đã cầm lấy tay cô, kéo xuống bên dưới.

Gương mặt anh lộ vẻ khó chịu, giống như đang cầu xin cô.

"Em sờ thử đi."

Hạ Vũ Điềm vội rút tay lại, trái tim đập thình thịch, trừng mắt nhìn anh.

"Đường Bắc Xuyên, anh đàng hoàng một chút cho em, nếu không em sẽ bỏ mặc anh đấy."

Nghe cô nói vậy anh liền nở một nụ cười nham hiểm, được rồi... anh nhịn.

Không lâu nữa đâu, rồi mọi chuyện đâu cũng sẽ vào đấy thôi mà.

Lúc Hạ Vũ Điềm nấu lại nồi cháo, Đường Bắc Xuyên đã vào phòng, chiễm chệ nằm sấp ở trên giường của cô.

Thấy lưng anh bị bỏng một vết không nhỏ, Hạ Vũ Điềm cũng đành im lặng không nói gì.

Thế nhưng anh thật sự rất quá đáng, không những bắt cô hầu hạ, còn bắt cô phải chìu theo ý anh.

Chẳng hạn...

"Vũ Điềm, em phải thổi cho nguội chứ, nóng chết chồng em rồi."

Lúc cô bưng tô cháo vẫn còn nghi ngút khói đi vào phòng, anh liền bắt cô ngồi bên cạnh, đúc từng muỗng cháo cho anh.

Hạ Vũ Điềm hít vào một hơi, nhìn vào gương mặt anh.

Cô không thể tin đây là Đường Bắc Xuyên của năm đó.

Mỗi câu mỗi chữ anh nói ra đều mang hàm ý rõ ràng.

Chính là muốn làm chồng của cô.

Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, bàn tay cầm muỗng cháo bất động trước miệng anh.

"Anh tự mình ăn đi, em ra ngoài."

Nói xong, Hạ Vũ Điềm có ý đứng dậy nhưng anh đã nhanh hơn, kéo tay cô một cái, buộc cô phải ngồi lại ở trước mặt anh.

"Chưa gì đã muốn trốn anh nữa rồi à? Anh đáng sợ vậy sao?"

Hạ Vũ Điềm mím môi im lặng, không phải anh đáng sợ mà bởi vì hiện tại anh quá biến thái rồi.

Những lời không nên nói anh cũng đều nói ra.

"Đường Bắc Xuyên, em không có trốn anh, chỉ là hiện tại chúng ta đã trở nên như vậy, anh hà tất còn dây dưa trêu đùa em chứ."

"Trêu đùa em?"

Anh lập lại câu nói đó của cô.

Vẻ mặt anh liền tối lại, giống như cô đang đổ oan cho anh.

"Ai trêu em, Đường Bắc Xuyên anh là thật lòng đối với em, thật còn hơn vàng, em nghe rõ chưa hả?

Hạ Vũ Điềm nhích người ra một chút, sau lưng liền bị anh giữ lại.

"Anh làm gì?"

Lúc này anh liền giả vờ bày ra một bộ dáng thành thật, vẻ mặt mệt mỏi, cố ý tranh thủ tình cảm của cô.

"Không phải em nói người bệnh cần phải nghỉ ngơi sao? Bây giờ em nằm xuống cùng anh, anh liền ngủ."

"Anh..."

Hết cách, cô đành phải yên lặng.

Sau khi lấy vài viên thuốc cảm lạnh đưa cho anh uống, đúng là anh liền ngủ, có điều còn phải ôm cô vào lòng.

Lúc Hạ Vũ Điềm ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, cô không biết bản thân đang làm gì, sao cứ muốn dây dưa với anh mãi.

Mối quan hệ của bọn họ ngay từ đầu chính là không rõ ràng như vậy, về sau không biết sẽ như thế nào.

Lúc Hạ Giai Tuệ mở cửa đi vào nhà, bên ngoài bầu trời đã sập tối.

Liếc thấy phòng con gái sáng đèn, bà liền đi lại.

"Tiểu Điềm, con về rồi à?"

Ở bên trong, thân thể cô bị anh ôm lấy. Bàn tay anh săn chắc, đang đặt bên hông cô.

"Mẹ, con... con vừa về, chờ một chút, con ra ngay ạ."

Lúc nghe tiếng bước chân của mẹ mình xa dần, cô liền thở phào một hơi, sau đó đã quay lại nhìn anh.

"Bắc Xuyên, buông em ra, mẹ em về rồi."

Giọng cô rất nhỏ, nhỏ như muỗi kêu, lí nhí ở bên tai anh.

Lúc này anh mới mở mắt, thật ra anh đã thức từ nãy giờ, chỉ là muốn ôm cô lâu hơn một chút, cho nên liền nhắm mắt lại lần nữa.

Bàn tay anh hơi nới lỏng nhưng không có buông cô ra, anh nói khẽ vào tai cô.

"Vũ Điềm, có muốn anh ra mắt mẹ em không? Anh rất sẵn lòng."

Hạ Vũ Điềm xoay đầu, bởi vì anh đang ôm cô từ phía sau, lúc này cô chỉ thấy được nửa gương mặt nham hiểm của anh đang cận kề trước mặt.

Cô lúng túng, đáp lại anh.

"Không... không cần. Anh ở yên trong này là được."

Cô liền ngồi dậy, sửa lại quần áo đã bị anh làm sộc sệch, gấp gáp mở cửa đi ra bên ngoài.

Nằm trên giường, Đường Bắc Xuyên vô cùng cao hứng, khoé miệng lộ ra một nụ cười.

Thật ra anh là người rất ít cười, từ trước đến giờ chẳng qua được vài lần, đều là ở bên cạnh cô.

Bây giờ từng giây từng phút anh đều nghĩ, nếu có được cô ở bên cạnh, không chừng cả đời này của anh đều sẽ hạnh phúc vui vẻ như vậy.

Nghĩ đến đó, anh lại cười.

Lúc cô quay lại, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn.

Tóc cô búi cao, có vài lọn còn rơi xuống gương mặt, nhìn vào thật sự rất quyến rũ.

Hai mắt anh tối lại, xém chút đã xịt máu mũi.

Cô vội đưa tay đóng cửa, lúc nãy sau khi cùng mẹ dùng xong bữa tối, theo thói quen cô liền đi vào phòng tắm.

Nước từ vòi sen chảy xuống, khi cô ngẩng đầu mới sực nhớ có gì đó không đúng.

Bởi vì ở nhà chỉ có hai mẹ con, cô cũng không có ngại, tắm xong đều quấn khăn quay lại phòng ngủ.

Ai ngờ hôm nay trong nhà còn có một người, người đó còn đang ở phòng cô.

Nếu bây giờ mặc lại quần áo, chắc chắn mẹ cô sẽ nghi ngờ.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng đành phải đứng trước mặt anh với bộ dáng như thế này.

"Anh... anh nhìn cái gì?"

Cô còn hỏi là anh nhìn gì, đương nhiên là anh đang nhìn cô rồi.

"Hạ Vũ Điềm, em muốn quyến rũ anh sao?"

Anh nhìn cô hỏi.

Giọng nói của anh đột nhiên trở nên khàn đặc, anh từ từ bước xuống giường.

Thân trên vẫn cởi trần, còn nơi đó thì từ khi nào đã sưng lên thấy rõ.

"Đường Bắc Xuyên, anh đừng qua đây nhe, mẹ em vẫn còn thức đấy."

Hai tay cô chặn ngang người anh, nhỏ giọng cảnh cáo anh.

Thế nhưng anh không có nghe, anh đi về phía cô, dồn cô vào cánh cửa.

"Thức thì đã sao? Chỉ cần em không kêu lớn là được."

Thật ra lúc chiều là do thân thể anh không được khoẻ, cả người đều cảm thấy mệt mỏi.

Bây giờ thì tốt rồi, nhờ sự chăm sóc chu đáo của cô, lại còn được ôm cô ngủ qua một giấc, hiện tại anh liền cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hơn nữa ai kêu cô ăn mặc thế này đứng trước mặt anh, kêu anh làm sao mà kìm lòng được bây giờ.

"Anh..."

Cô thấy anh cúi đầu thì liền né tránh, khuôn miệng chỉ nói ra được một chữ, bên ngoài lại có tiếng nói của mẹ cô vọng vào.

"Tiểu Điềm, con ngủ chưa? Có muốn ra ăn ít trái cây với mẹ hay không?"

Mỗi buổi tối cô đều sẽ cùng mẹ ngồi ở phòng khách xem ti vi, ăn ít trái cây tráng miệng.

Hiện tại cô đã bị anh giữ lấy như vầy, làm sao mà đi đây.

"Mẹ, mẹ ăn đi, con còn bài tập phải làm, mẹ ăn xong rồi đi ngủ đi ạ, mẹ ngủ ngon!"

Cô cố gắng nói thật lớn đáp lại mẹ mình, hơn nữa cô còn rất sợ, sợ mẹ sẽ nhìn thấy anh ở đây.

Lúc đó thật sự không biết phải giải thích thế nào.

"Vậy được, con cũng ngủ sớm nhé."

Sau khi mẹ cô đi khỏi, Hạ Vũ Điềm liền ngẩng đầu nhìn vào gương mặt anh, tức giận nói.

"Anh muốn thế nào?"

Anh khẽ cười, là nụ cười lúc nãy khi cô ra khỏi phòng, liền dứt khoác nói.

"Chìu anh."

Hạ Vũ Điềm mím môi thật chặt, ngăn cho tiếng kêu của mình không phát ra từ cổ họng.

Anh đè cô vào cánh cửa, sau khi hôn môi cô một lúc, bấy giờ anh liền cúi thấp người, vùi đầu vào cần cổ mịn màng của cô.

"Người em thơm quá, có mùi sữa tắm."

Hạ Vũ Điềm nghiêng mặt, không muốn nhìn thấy cảnh này.

Lúc nãy khi anh nói ra hai từ đó, cô liền tức giận đẩy người anh ra xa một chút.

Thế nhưng anh rất vô lại, còn nói cái gì nếu cô không ngoan ngoãn đứng im cho anh thì anh sẽ lập tức mở cửa đi ra bên ngoài, giữ nguyên bộ dáng thế này mà ra mắt mẹ cô.

Khăn tắm lúc này đã bị anh kéo xuống, rơi ở dưới chân.

Thân thể trắng nõn của cô đang hiện ra trước mắt, chẳng khác trong ký ức của anh là mấy.

Rất đẹp, rất mềm, lại còn rất thơm.

Anh cúi đầu hôn hít, từ cổ cho đến ngực.

Khi đỉnh nhọn hồng nhạt bị anh ngậm lấy, mạnh mẽ mút vào.

Một âm thanh ái muội vang lên, trong lòng cô liền lo sợ.

"A... nhỏ... anh nhỏ tiếng một chút.""

Cô nhỏ giọng cầu xin anh.

Tuy anh không trả lời nhưng động tác mút vào đã nhỏ đi không ít.

Hai tay anh bắt đầu lần mò xuống dưới, theo đường cong hình chữ S xinh đẹp, tay anh ôm lấy bờ mông, nắn bóp một cách cẩn thận.

Hạ Vũ Điềm ngửa đầu, lập tức cắn môi.

Lúc anh đã mút xong hai bầu ngực căng tròn, anh từ từ cúi người thấp hơn nữa, hai đầu gối chạm khẽ xuống dưới sàn nhà.

Đôi môi mang theo hơi lạnh của anh lướt từ rãnh ngực đi tới lỗ rốn.

Cô khẽ rùng mình, cúi xuống nhìn vào gương mặt anh.

"Ưm... đừng mà."

Cô vừa mở miệng, lời đầu tiên chính là tiếng rên rĩ.

Cô bị anh quấy phá, bị anh trêu đùa đến không chịu nổi nữa rồi.

Vậy nhưng anh vẫn không buông tha, anh chính là muốn cô cầu xin anh phải đi vào, đi vào lấp đầy chỗ đó của cô.

Bàn tay anh tà ác nâng một bên chân cô lên, gác ở trên vai.

Anh quỳ trước người cô, còn bày ra tư thế ái muội này.

Nhưng là để làm gì, cô thật lòng không biết.

Và cho đến khi cô biết, mọi chuyện đã quá muộn.

"A... Bắc Xuyên... anh... anh làm gì vậy?"

Không phải đó chứ, anh vậy mà lại đi hôn vào chỗ đó của cô.

Hai tay cô cố gắng đẩy cái đầu đang ở trước hạ thể của cô ra, giọng cô nhỏ như muỗi kêu, không dám lớn tiếng, sợ mẹ cô sẽ nghe thấy.

Nhưng anh mặc kệ sự phản kháng của cô.

Môi anh vẫn hôn lấy, càng chạm vào lại càng yêu thích, không biết khi đi vào sẽ có cảm giác ra sao.

Nghĩ đến đó, thân thể anh liền trở nên căng cứng.

Hạ thể bắt đầu kêu gào dữ dội nhưng dù sao cũng phải để cô ẩm ướt thêm chút nữa, như vậy mới có thể chứa đầy được anh.

Lưỡi của anh mềm mại và nóng rẫy, chạm tới đâu nơi đó liền ướt át, giống như vừa tẩm mật ngọt.

Hạ Vũ Điềm bất lực, cho dù cô có khóc, có cầu xin thế nào thì dường như anh cũng không dừng lại.

Qua một lúc, cuối cùng anh cũng đứng dậy ôm cô đặt ở trên giường.

Anh đưa tay cởi khoá quần, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào thân thể trắng ngần mịn màng của cô.

Khi anh chồm người, rút ra phân thân to dài chuẩn bị đi vào.

Cô liền lo sợ mở miệng.

"Không phải anh từng nói chưa có sự đồng ý của em, anh sẽ không vào trong em hay sao?"

Anh cúi đầu nhìn cô, đúng là anh đã từng nói như vậy.

Con người anh trước nay luôn là người giữ lời, vậy nên anh liền bình thản đáp lại cô.

"Vậy bây giờ em đồng ý là được."

"Anh..."

Hạ Vũ Điềm há hốc mồm, không tin nổi anh sẽ nói như vậy.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!