Dạo Bước Phồn Hoa - Cố Lang Hoa - Lục Anh
8.9/10
13133

Tác giả:

Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Ngôn Tình, Trọng Sinh,

Nguồn: Sưu tầm

Trạng thái: Full

Truyện Dạo Bước Phồn Hoa thuộc thể loại cổ đại trọng sinh ngôn tình của tác giả Vân Nghê. Trích: Cố Lang Hoa là nữ tử may mắn nhất, cùng với thanh mai trúc mã Lục Anh lưỡng tiểu vô xai*, trước khi Lục Anh chưa làm quan đã gả cho hắn, bây giờ Lục Anh trở thành tân quý bên cạnh Hoàng thượng, nàng cũng được ngoại lệ phong làm Quận phu nhân. *Lưỡng tiểu vô xai: Hai đứa trẻ trai gái chơi chung thân thiết với nhau từ bé. Nữ tử nhà danh môn vọng tộc, đai quan hiển vinh đỏ mắt tìm chồng nhưng đều không thể bằng một nữ nhân mù như nàng. … Gần đây, Lang Hoa cảm thấy cơ thể không được thoải mái, lười biếng dựa ở trên giường không muốn ngồi dậy. Lúc thời tiết đẹp, nha hoàn Hàn Yên mở cửa sổ ra để cho nàng ngửi mùi hương hoa mai dưới hiên, mấy ngày này nàng đặc biệt thích mùi vị chua ngọt này. Nàng còn nhớ lúc nhỏ, nhũ mẫu thường hay nói trong đình viện ở nhà cũng có một cây mai như thế này, nàng sẽ cài hoa mai lên tóc, trong nhà trên dưới đều gọi nàng là “Hạnh hoa tiên tử”. Nàng đem chuyện này kể lại cho Lục Anh nghe. Lục Anh khen ngợi nàng là nữ tử xinh đẹp nhất, còn tươi đẹp hơn cả hoa mai. Đáng tiếc năm nàng tám tuổi thì mắc bệnh, mất đi đôi mắt, cũng chẳng còn biết đẹp đẽ rốt cuộc là cái gì nữa. May mà nàng có Lục Anh thay mình nhìn ngắm màu sắc của thế gian này, và nàng cũng ở bên Lục Anh từ khi hắn còn là anh nho sinh nhỏ bé, một đường cho tới khi làm quan, cuối cùng trở thành thượng thư Hộ bộ. Lục gia cũng không vì nàng xuất thân thấp kém, mắt bị bệnh tật mà ghét bỏ nàng, Lục lão phu nhân thương yêu nàng giống như bà nội ruột của nàng vậy. Bây giờ thực sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất của nàng. “Thiếu phu nhân, không hay rồi.” Thanh âm the thé truyền vào nhà trong. Lang Hoa không nhịn được mà cau mày, nghe thấy Hàn Yên hoảng hốt thưa bẩm, “Khánh Nguyên công chúa cho người đến truyền tin tức, nói triều đình nhận được quân báo… Tam gia… đốc quân ở Lĩnh Bắc bị thương rồi. Lang Hoa kinh ngạc cứng người tại chỗ, dường như không nghe thấy ban nãy Hàn Yên đã nói những gì, “Thái y đi cùng đâu? Có tin tức truyền về hay không, rốt cuộc là Tam gia thế nào rồi?” Hàn Yên cơ hồ như sắp khóc đến nơi, “Thư gửi đến chỗ Lão phu nhân, nô tì… nô tì… không biết.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của bà tử, “Lão phu nhân đến”. Chuông ngọc lưu ly treo trên chốt cửa va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, Lang Hoa trong chốc lát có chút ngẩn ngơ. Ngày hè mở cửa sổ ra, nàng cùng với Lục Anh nằm ở trên giường nghe âm thanh này mà đi vào giấc ngủ, lần này Lục Anh còn mang theo một đôi bông tai lưu ly nàng thích đến Lĩnh Bắc nữa. Nhưng mà bây giờ, Lục Anh đang ở đâu? Lang Hoa nghĩ đến điều này, lòng như bị ai rạch ra một miếng, khiến cho nàng thở hổn hển. Mùi đàn hương quen thuộc bay đến trước mặt, Lang Hoa lập tức giơ tay ra. “Bà nội.” Lương Hoa khó mà khống chế được thanh âm hoảng hốt, tay nàng sờ loạn khắp xung quanh. Mỗi lúc thế này, Lục lão phu nhân đều sẽ qua dắt lấy nàng đầu tiên, sau đó dỗ nàng, “Bà nội ở đây, con từ từ thôi, đừng gấp.” Thế nhưng lần này lại không giống như vậy, cuối cùng là Hàn Yên kéo lấy tay nàng, “Thiếu phu nhân.” Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Lang Hoa nhìn khắp xung quanh, trước mắt đen kịt một mảnh, bên tai không nghe thấy bất cứ âm thanh gì cả, trong lòng nàng càng tăng thêm mấy phần hoảng loạn. “Lang Hoa.” Nửa ngày giọng nói của Lục lão phu nhân mới truyền đến, “Con có thai rồi.” Lang Hoa sửng sốt, hoá ra mấy ngày gần đây nàng không thoải mái là vì đã hoài thai hài tử của Lục Anh, đứa con mà nàng và Lục Anh luôn chờ mong sao? Nếu như Lục Anh biết được… sẽ vui mừng biết bao. Thế nhưng thầy thuốc mà bà nội mời đến rõ ràng là còn chưa chẩn mạch cho nàng, sao lại biết được nàng đã có thai? Nếu như thường ngày nàng nhất định sẽ hỏi cho rõ, nhưng bây giờ nàng đã không để ý được đến mấy thứ này rồi. “Bà nội,” Lang Hoa run rẩy đôi môi, “Tam gia bị thương ở Lĩnh Bắc rốt cuộc là như thế nào? Có gửi thư về nhà hay không?” “Việc đến nước này, cô còn tâm tư mà hỏi đến Anh Nhi à?” Giọng nói the thé của Lục phu nhân cơ hồ như có thể chọc thủng lỗ tai của Lang Hoa. “Mẹ.” Lang Hoa quay đầu tìm về hướng Lục phu nhân. Lang Hoa đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trong phòng này còn có bao nhiêu người nữa, bọn họ ở chỗ này làm cái gì, tại sao lúc bắt đầu bọn họ không nói gì, đến bây giờ cũng không có ai nói rõ tình hình của Lục Anh cho nàng biết? Đối diện với cục diện như vậy, Lang Hoa ngược lại dần bình tĩnh. Lục lão phu nhân nói: “Trước hãy để thầy thuốc xem mạch đã rồi nói sau.” Lục phu nhân cười lạnh một tiếng, “Ở chỗ Thái hậu đã có ngự y chẩn mạch cho nó rồi, còn có cái gì phải xem nữa, bình thường mẹ sủng ái nó, Anh Nhi thì coi nó như châu ngọc, như thế thì đã sao? Nó không phải là vẫn gian dâm với cẩu tặc Bùi Khởi Đường, hại Anh Nhi của con, nghiệt chủng trong bụng nó chính là bằng chứng tốt nhất.” Bùi Khởi Đường, nghe nói là xuất thân quý tộc, vì tuổi còn trẻ mà hành vi không đứng đắn nên bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó nương nhờ vào quân đội, lúc bình loạn chém chết được tướng lĩnh phản quân, được Hoài Nam Vương ban thưởng nhận làm nghĩa tử. Lúc tiên đế băng hà, y lập công với tân hoàng, liên tục cho đến khi được tân hoàng tín nhiệm, một đường thăng lên đến Cơ mật viện*. *Cơ mật viện: Hội đồng cố vấn cho hoàng đế Lục Anh thường nói với nàng, Bùi Khởi Đường là kẻ gian tà lòng dạ độc ác, ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng mà hoành hành ngang ngược trong triều đình, muốn góp ý với Hoàng thượng thì cần phải qua cửa của hắn trước, việc chính trị đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cả triều đình không có ai động được đến hắn. Làm sao nàng có thể có quan hệ gì với Bùi Khởi Đường cơ chứ, hài tử trong bụng nàng cũng làm sao có thể là của Bùi Khởi Đường được?

Danh sách chương

BÌNH LUẬN TRUYỆN