Lọc Truyện

Cửu Vực Phàm Tiên - Phương Trần (FULL)

Đêm nay kinh thành Đại Hạ vô cùng náo nhiệt, mặc dù năm năm trước đã bại trận, khiến nguyên khí Đại Hạ bị tổn thương nặng nề, nhưng cuộc sống kiêu ngạo, xa hoa ngày càng trở nên mãnh liệt. 

 Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ và quyến rũ sẽ thắp sáng dọc bờ sông Đại Hạ lớn nhất Đại Hạ, trong thuyền lầu cung điện vang lên tiếng hát tuyệt vời của ca cơ. 

 Nơi đây là nơi võ phu nước Thanh Tùng thích nhất, nhưng đêm nay khách khứa lại phát hiện rằng võ phu nước Thanh Tùng bình thường ra tay hào phóng, hoành hành ngang ngược giờ lại không thấy bóng dáng đâu cả. 

 Lúc mọi người đang tò mò, có người đưa đến tin tức Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán đã bị Phương Trần dẫn người hủy diệt. Tin tức này lập tức khiến cho Đại Hạ đêm nay trở nên không bình thường nữa. 

 Tin tức lan truyền nhanh nhất ở đâu? Đương nhiên tửu lâu, trà quán…. 

 Chỉ cần tin tức xuất hiện ở đây thì sẽ lan rộng ra ngoài như ôn dịch, từ quý tộc đến đầy tớ, không người nào là không biết! 

 Bên trong chiếc thuyền hoa “Ngọc Tiên Chu” nổi tiếng nhất của Đại Hạ. Lúc này, bảy tám tên công tử ngồi bên trong, bọn họ đã thuê cả chiếc Ngọc Tiên Chu, ra tay hết sức hào phóng, tất cả bởi vì xuất thân lai lịch của họ hết sức không tầm thường. 

 “Các vị, mọi người cảm thấy thế nào với hành động lần này của Phương Trần?” 

 Một thanh niên tuấn tú mở quạt giấy phe phẩy vài cái, vừa ngắm nhìn mười mấy ca cơ nhảy múa trước mặt, vừa lạnh nhạt hỏi những người khác. 

 Thanh niên tuấn tú này là Diệp Thanh Hà, con trai của Binh bộ thượng thư, cũng là công tử có phụ thân có chức quan cao nhất trong số các công tử có mặt ở đây, vì vậy hắn ta được làm chủ. 

 “Ta nói chứ hắn ta hành động cực kỳ lỗ mãng, mặc dù nghe vị đó của nhà ta nói rằng hôm nay ở trong hoàng cung, Phương Trần lộ ra thủ đoạn siêu phàm, một đòn chém chết người đứng đầu Lang quân, còn đuổi Tiêu Thần Nữ ra khỏi kinh thành, nhưng hắn ta cũng không nghĩ mà xem, lúc hắn ta ở đỉnh cao cũng từng bị Tiêu Lang Soái đánh bại!” 

 “Đúng vậy, bây giờ hắn ta còn tàn sát võ phu nước Thanh Tùng, nếu tin tức này truyền đến nước Thanh Tùng, e rằng Tiêu Lang Soái sẽ lập tức hành động, không biết Đại Hạ chúng ta phải bồi thường bao nhiêu mới có thể khiến Tiêu Lang Soái bới giận.” 

 “Du Long Xương Tây Hổ Doanh đúng là điên rồi, vậy mà lại hành động cùng hắn ta, cũng không nghĩ rằng nếu có thể giết những võ phu nước Thanh Tùng này, hoàng thượng sẽ không động thủ sao? Nói đi thì cũng phải nói lại, sao hoàng thượng lại không hề có phản ứng gì nhỉ?” 

 “Không chỉ hoàng thượng không có phản ứng gì, các phe hình như cũng chỉ như đang xem kịch, nhưng xem đến cuối cùng, e rằng sẽ tự chuốc lấy tai họa, Diệp huynh, Diệp thượng thư nói thế nào?” 

 “Cha ta chỉ nói một câu, yên lặng theo dõi.” Diệp Thanh Hà thản nhiên nói. 

 “Có vẻ như… vẫn có không ít người kiêng kỵ sâu sắc uy danh ban đầu của Phương Trần, nếu hắn ta thật sự trở thành phế nhân thì còn dễ nói, đằng này hiện giờ tu vi của hắn ta lại hồi phục rồi…” 

 “Ta cảm thấy sai lầm lớn nhất Đại Hạ phạm phải là để Phương Trần ngự trị binh bộ, thậm chí còn ngự trị cả hoàng thượng! Điều này khiến hắn ta thích làm lớn thích công to, cuối cùng chôn vùi sáu mươi vạn quân Đại Hạ ta!” 

 “Diệp huynh, ta nghe nói gần đây huynh có nhiều tiến bộ trong võ đạo, các doanh tướng sĩ đều rất khâm phục huynh, chi bằng huynh hãy đứng ra thay thế Phương Trần đi!” 

 Có người nhìn về phía Diệp Thanh Hà với ánh mắt mong chờ. 

 “Tu vi của ta đúng là có tiến bộ, khá may mắn, gặp một vị đạo nhân dạo chơi trên đường đi, cho ta một viên kim đan, sau khi uống, tu vi đã tăng lên rất nhiều.” 

 Diệp Thanh Hà cười nhạt: “Nhưng so với Phương Trần, ta vẫn theo không kịp.” 

 “Theo không kịp.” 

 Khi nghe thấy câu này, mọi người lập tức nhớ lại năm năm trước, lúc đó kinh thành thịnh hành nhất câu: Nhìn Phương Trần, ta thật sự theo không kịp! 

 “Tuy nhiên… hành động lần này của Phương Trần làm trái với thế cục trước mắt, vì vậy ta xin các vị nói với người nhà một tiếng, giúp ta bảo vệ tính mạng của một người. Chỉ cần người đó không chết, hành động hôm nay của Phương Trần vẫn còn đường cứu vãn.” Diệp Thanh Hà cười nói. 

 Mọi người ngẩn người, trên mặt lộ vẻ tò mò, tính mạng của người nào mà ghê gớm vậy, có thể thay đổi chuyện hôm nay ư? 

 Diệp Thanh Hà đứng dậy, nhìn ra ngoài sảnh: “Tiêu huynh vào đây đi, những huynh đệ này của ta sẽ không bán đứng huynh đâu.” 

 Một thanh niên đi vào từ ngoài sảnh với sắc mặt u ám, nhìn thấy hắn ta, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. 

 Người đến không phải ai khác, là Tiêu Ân, con trai của Tiêu Thiên Tứ! 

 Bọn họ không thể nào ngờ được rằng Tiêu Ân vẫn chưa chết, hơn nữa còn xuất hiện trên Ngọc Tiên Chu, nghĩ đến những gì Diệp Thanh Hà vừa nói, họ lập tức hiểu ra hành động của Diệp Thanh Hà. 

 “Diệp huynh, nhờ có huynh giúp đỡ, nếu không có huynh, e rằng Tiêu Ân cũng sẽ chết trên phố kinh thành Đại Hạ rồi.” 

 Tiêu Ân ôm quyền, trên mặt lộ tự giễu: “Sau khi Tiêu Ân trở về Thanh Tùng, Tiêu Ân sẽ ghi nhớ ơn này.” 

 “Tiêu huynh đừng khách sáo, bọn ta đều không tán thành với hành động lần này của Phương Trần. Hiện giờ Đại Hạ và Thanh Tùng lẽ ra phải đoàn kết như bạn bè mới phải, không nên tiếp tục chém giết lẫn nhau, điều này không hề có ích gì với hai bên.” 

 Nói đoạn, Diệp Thanh Hà cười to: “Sao Ngọc Tiên Tử vẫn chưa lên đài nhảy múa, hôm nay ta mở tiệc mời khách quý, phải tiếp đón thật chu đáo chứ.” 

 Hắn ta vừa bảo Tiêu Ân ngồi xuống, vừa giới thiệu những thanh niên ngồi cùng bàn, ngay sau đó, một nữ tử mặc y phục màu trắng đi chân trần chậm rãi đi vào trong sảnh, nhảy múa trên vũ đài. 

 Nữ tử mặc y phục màu trắng có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, một cái nhíu mày một nụ cười cũng khiến người khác say mê, mỗi một bước đi đều xuất trần thoát tục. 

 Trong mắt Diệp Thanh Hà lộ vẻ mê mệt, ánh mắt dán chặt vào từng động tác của nữ tử mặc y phục màu trắng. 

 “Không hổ là Ngọc Tiên Tử vũ cơ nổi tiếng nhất sông Đại Hạ, dáng múa quả thật xuất trần như tiên.” 

 Ánh mắt Tiêu Ân lạnh lùng, mỹ nhân trước mặt không thể loại bỏ sự mệt mỏi hôm nay của hắn ta, ngược lại còn khiến hắn ta nhớ đến cảnh tượng ngọn lửa cháy hừng hực trong Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán. 

 Hắn ta khẽ siết chặt nắm đấm, mối thù này, Thanh Tùng ắt sẽ báo! 

 Lúc trên sông Đại Hạ múa hát tưng bừng, trong kinh thành Đại Hạ lại đang tiếng hành từng cuộc chém giết, những võ phu nước Thanh Tùng không thể chạy trốn, đều chết dưới đao. 

 Ánh nắng ban mai dần hiện lên, trong Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán như đống hoang tàn, Phương Trần ngồi trên băng đá chưa bị đốt cháy, trước mặt đặt từng lá bùa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!