Lọc Truyện

Cửu Vực Phàm Tiên - Phương Trần (FULL)

“Ta, chuyện, chuyện này không liên quan gì đến ta cả, ta chỉ đến đây hóng hớt thôi, những tấm bia này, không phải, những người này không phải do ta giết…” 

 Giọng nói của Lý Hoàng đã run rẩy. 

 Những hộ vệ bên cạnh hắn ta đưa mắt nhìn nhau, vô thức bảo vệ Lý Hoàng, sợ Phương Trần sẽ giết hắn ta tại chỗ. 

 “Vậy ư…” 

 Phương Trần mỉm cười. 

 Đám võ phu của nước Thanh Tùng dần dần nhận ra có điều gì đó sai sai, đến khi bọn họ liếc nhìn Phương Trần mấy cái, lại ngạc nhiên phát hiện ra thân phận của Phương Trần! 

 “Là Phương Trần!” 

 “Sao hắn ta lại ở đây?” 

 Bọn họ theo bản năng buông rượu thịt trong tay xuống, có người giơ đao, có người cầm kiếm, có người người cầm cung tên trong tay, nhìn chằm chằm vào Phương Trần. 

 “Phương Trần, ngươi đến đây làm gì?” 

 Đúng lúc này, một bóng dáng lao tới, khí tức trên người tên này rất mạnh mẽ, thân pháp linh hoạt, khi vừa đến đây, dường như chân không chạm mặt đất, đó là dị tượng dưới chân của Ngự khí! 

 “Thiết Mã đại nhân!” 

 Ánh mắt Lý Hoàng lộ vẻ ngạc nhiên. 

 Người tới là một trong hai tên Ngự khí sơ kỳ, từng là kiếm khách nổi tiếng của nước Thanh Tùng, sau đó nương nhờ theo quân Tiêu Lang Soái chinh chiến, sau đó nữa cùng Tiêu Thiên Tứ đến kinh thành Đại Hạ, trông coi Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán. 

 Sau khi ngạc nhiên, Lý Hoàng lại đột ngột kêu lên: “Thiết Mã đại nhân cẩn thận, Tiêu quán chủ đã chết trong tay Phương Trần rồi!” 

 Cái gì? 

 “Tiêu quán chủ đã chết trong tay Phương Trần ư?” 

 “Sao có thể có chuyện đó được!” 

 “Chẳng phải tu vi của Phương Trần đã bị phế bỏ hết rồi sao?” 

 Võ phu nước Thanh Tùng có mặt ở đây vô cùng chấn động. 

 Thiết Mã thấy vậy, lập tức lấy bội kiếm trên thắt lưng xuống, một luồng kiếm mang dài khoảng ba trượng quét sạch thiên quân! 

 Khoảnh khắc đó, hơn mười mấy cái đầu của võ phu nước Thanh Tùng đều rơi xuống đất. 

 Động tác của Thiết Mã không hề dừng lại, hắn ta là cường giả Ngự khí, thân hình dịch chuyển như ma, mỗi một nhát kiếm đều có thể giết chết mấy tên võ phu nước Thanh Tùng. 

 Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mười mấy tên võ phu nước Thanh Tùng, trong đó có võ phu Ngự khí, võ phu Bạo khí, đều chết dưới kiếm của Thiết mã. 

 Máu tươi chậm rãi chảy xuống dọc theo kiếm của Thiết Mã. 

 Lý Hoàng ngây ra như phỗng khi nhìn thấy cảnh này, đầu óc của hắn ta hơi quay cuồng, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. 

 Tại sao Thiết Mã lại ra tay với người của mình? 

 Mấy hộ vệ đứng bên cạnh Lý Hoàng trợn mắt há mồm, trong lòng thầm chấn động với thủ đoạn của cao thủ Ngự khí, đổi lại là một trong số họ, đều khó có thể chặn được một kiếm của Thiết Mã. 

 “Thế tử, Tiểu Thiên Tứ cứ nhìn chằm chằm, nên ngày hôm đó ta không thể đến Ẩn viện.” 

 Thiết Mã lắc cánh tay, máu tươi trên kiếm lập tức rơi xuống hết, sau đó mới đi đến trước mặt Phương Trần, ôm quyền hành lễ. 

 “Những năm nay vất vả cho ngươi rồi, ngày nào cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngươi nói xem, Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán này có phải đã có oán khí ngút trời không?” Phương Trần thầm lẩm bẩm. 

 “Người vất vả là Thế tử mới đúng.” Thiết Mã thấp giọng nói. 

 “Ta biết chuyện này nhưng lại không có năng lực ngăn cản chuyện này…” Phương Trần tự giễu. 

 “Thế tử đừng như vậy, bọn họ… Trong mệnh có kiếp này, điều Thế tử cần làm, không chỉ là cứu tính mạng của một vài người. Nếu Đại Hạ không có Thế tử thì sẽ có nhiều người chết hơn!” Thiết Mã trầm giọng nói. 

 Cuộc trò chuyện của hai người họ khiến Lý Hoàng nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc, đầu óc hỗn loạn. 

 “Các, các ngươi…” 

 Lý Hoàng run rẩy chỉ vào Thiết Mã và Phương Trần. 

 “Ẩn vệ Đại Hạ đã bắt đầu được sử dụng lần nữa, nhiệm vụ của ngươi… Cũng kết thúc rồi, sau hôm nay, trở về đội ngũ cũ đi.” 

 Phương Trần vỗ vào vai của Thiết Mã. 

 “Vâng, Thế tử.” 

 Thiết Mã trầm giọng nói. 

 Cho dù hắn ta đã cố gắng khiến bản thân tỏ ra rất bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng hắn ta. 

 Bao nhiêu năm rồi, lúc đầu hắn ta được Phương Trần sắp xếp đến nước Thanh Tùng, từng bước một quật khởi, cuối cùng thành công ẩn nấp trong Lang quân, được Đệ Nhất Lang Soái tán thưởng. 

 Tận dụng điều này, hắn ta gửi cho Phương Trần rất nhiều tình báo quan trọng, cũng trải qua mấy lần thắng bại trên chiến trường. 

 Hắn ta hiểu rằng mình có tác dụng rất lớn với Phương Trần, nhưng suốt ngày ở trại địch, đôi khi còn phải tự tay đâm chết binh lính Đại Hạ, điều này khiến hắn ta phải chịu đựng sự đau khổ vô tận hằng đêm. 

 Hôm nay, cuối cùng hắn ta cũng có thể trở về đội ngũ cũ! 

 “Thế tử, một người khác đã chết trong tay ta, có lẽ không còn võ phu Ngự khí của nước Thanh Tùng trong kinh thành nữa, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Thiết Mã ổn định cảm xúc, thấp giọng hỏi. 

 “Không giữ lại kẻ nào hết.” 

 Phương Trần khẽ mỉm cười: “Hiện giờ Đại Hạ không cần phải lá mặt lá trái với Thanh Tùng nữa, bước đầu tiên, cứ quét sạch độc tố còn sót lại trong kinh thành trước đi.” 

 “Vậy những người này thì sao?” 

 Thiết Mã liếc nhìn nhóm người Lý Hoàng. 

 “Phương Quân Thần, ta sai rồi ta sai rồi, ta cũng là con dân Đại Hạ, xin ngươi nể mặt cô cô và hoàng hậu đều là phi tần của hoàng thượng mà tha cho ta một mạng!” 

 Lý Hoàng đột ngột quỳ sụp xuống mặt đất, không ngừng dập đầu vái lạy. 

 Mấy hộ vệ bên cạnh không biết làm sao, cuối cùng đều cúi đầu quỳ trên mặt đất, chờ đợi phán quyết của Phương Trần. 

 “Có lẽ ngươi muốn làm người Thanh Tùng hơn, kiếp sau, nhớ đầu thai cho tốt, đừng có đến Đại Hạ nữa.” Phương Trần khẽ mỉm cười. 

 Lý Hoàng đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm: “Phương Trần, ngươi thật sự muốn giết ta sao? Ngươi mà giết ta, cô cô của ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Đừng có tưởng rằng ngươi là Quân Thần thì có thể không cần kiêng nể gì hết, hoàng thượng đã coi ngươi là cái gai trong mắt từ lâu rồi!” 

 Vèo! 

 Thiết Mã giơ kiếm ra, nhát kiếm này lập tức chém ngang lưng Lý Hoàng, hắn ta không giết ngay lập tức nhưng sự đau đớn ray rứt và kết cục biết rõ sẽ chết là một loại giày vò như địa ngục đối với Lý Hoàng. 

 “A a a!” Lý Hoàng đau khổ kêu gào. 

 Hộ vệ bên cạnh bất động, mồ hôi từ trên trán rơi xuống. 

 “Tiếp tay cho giặc, cũng không thể sống sót.” Thiết Mã cười khẩy, chặt đầu của những tên hộ vệ đó. 

 “Phương Trần! Hoàng thượng không hề nhìn nhầm ngươi! Ngươi đã có suy nghĩ gian dối từ lâu, lén lút đào tạo tử sĩ, haha, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi! Nếu hoàng thượng biết chuyện này, ngươi sẽ nhanh chóng xuống dưới với ta thôi, phải xuống dưới với ta, ngươi sẽ mãi mãi không thể biết được rằng hoàng thượng đáng sợ đến mức nào đâu, haha!” 

 Lý Hoàng như phát điên, cười ha hả, nhìn Phương Trần với ánh mắt tràn đầy giễu cợt. 

 Chẳng mấy chốc, tiếng cười của hắn ta càng ngày càng nhỏ, sự tối tăm dần dần bao trùm ánh mắt. 

 Lý Hoàng đã chết. 

 “Ngươi đã sắp xếp thân phận cho mình ở trong kinh thành chưa?” Phương Trần nhìn Thiết Mã. 

 “Chưa.” Thiết Mã thấp giọng trả lời. 

 “Ừ, đến trường tư thục Phương gia của ta đi.” Phương Trần cười nói. 

 “Đa tạ Thế tử!” Thiết Mã hơi kích động, nếu vậy thì hắn ta có thể thường xuyên nhìn thấy Thế tử rồi! 

 Phương Trần đi một mình ra khỏi Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán, lúc này ở đây đã có vô số bách tính và võ phu Đại Hạ vây quanh, bọn họ dò hỏi lẫn nhau, muốn biết rằng nơi này đã xảy ra chuyện gì. 

 “Các ngươi vẫn chưa biết gì sao? Phương Quân Thần dẫn người giết vào trong rồi, nghe nói quán chủ Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán đã bị chặt đầu!” 

 “Có chuyện như vậy sao?” 

 “Vô cùng chính xác.” 

 “Vậy còn chờ gì nữa?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!