Lọc Truyện

Lục Cửu Ly cảm thấy có chút lạnh, nhìn vào đôi mắt được vẽ vời kỹ lưỡng sắc nét đó mà có chút sợ hãi không tên, cô cứ có cảm giác rằng người phụ nữ kia không đơn giản như cái cách mà bà ta đã nói, ánh mắt đó cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy. Nội tâm của cô cứ nói không đúng không đúng, nhưng không đúng là không đúng điều gì. 

Lục Cửu Ly nhíu mày, trong mơ hồ liền nhớ ra, cô sững sờ. 

"Bà... bà có quen với mẹ tôi sao? Tại sao tôi chưa từng nghe bà ấy nhắc đến bà? Còn Doãn Trọng? Ý bà là người sáng lập ra năm tập đoàn nội thất Long Ỷ lớn nhất thành phố đó sao?" 

Đặng Phương Đình nhẹ gật đầu, nói chuyện với cô, bà ta không cần tốn quá nhiều thời gian như trong tưởng tượng. 

Cô ngỡ ngàng, hôm nay cô có sao kim tinh chiếu mệnh sao? Vừa trải qua hàng loạt những biến cố tai ương nhất đời người thì ông trời lại cho cô được gặp một nhân vật lớn tới như vậy, hơn nữa còn là phu nhân chủ tịch của Long Ỷ, năm tập đoàn nội thất tiếng tăm vang dội đến nỗi người ở vùng quê như cô cũng được biết đến. 

"Bà...vậy bà muốn gì ở tôi?" 

Cô lắp bắp, nhìn Đặng Phương Đình với ánh mắt thăm dò. Không lý nào một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn như vậy lại để ý tới một dân thường bẩn thỉu như cô, trừ khi là bà ta có mục đích. 

"Vậy chúng ta nói thẳng vấn đề nhé. Tôi biết cô đang gặp bi kịch, ba cô vừa mất, anh trai cô thì mới bị kết án tử hình, cô ruột lại muốn giết cháu trai. Tôi biết rõ như vậy là vì cô là con gái của Diễm, và tôi xuất hiện là vì muốn giúp cô. Anh trai cô bị gán tội danh mưu sát có chủ đích đó, dẫu có cả luật sư giỏi bào chữa nhưng vẫn bị kết án tử hình, cô có biết tại sao không?" 

Đặng Phương Đình nói một tràng, đánh vào những góc khuất sâu thẳm nhất trong tim Lục Cửu Ly. 

Lục Cửu Ly lắng nghe, cô lắc đầu, những gì Đặng Phương Đình nói cũng là những gì cô muốn biết. 

"Vì cô ruột của cô, đã dùng một số tiền lớn mua chuộc tòa, khiến tòa đưa ra bản án cao nhất cho anh trai cô. Tử hình không phải là kết quả đúng đắn của vụ án này, mà nó được chính tay Lục Vân Vân dùng tiền mà mua đấy." 

Lục Cửu Ly nghe xong, cô cũng không lấy gì làm lạ. Vốn dĩ kết quả này cô đã nghĩ tới, nhưng thật không ngờ khi nghe chính miệng một người ngoài nói thì lại càng đau đớn hơn. Người mà cô gọi là cô ruột, thực sự nhẫn tâm tới như vậy, dùng tiền mua đứt mạng sống của chính cháu mình không chút thương xót. 

Trông thấy biểu hiện của Cửu Ly, Đặng Phương Đình hiểu bà ta đã nói đúng vấn đề rồi. 

"Nhưng cô không cần sợ, nếu cô chấp nhận đề nghị của tôi, thì bản án tử đó của anh trai cô, tuy tôi không thể đi ngược pháp luật khiến tòa xét xử công khai lại lần nữa, nhưng tôi có thể giúp cậu ta hưởng mức án chung thân, cô nghĩ đi, chung thân nhẹ nhàng hơn tử hình rất nhiều...Và đề nghị thương lượng của tôi, cũng sẽ khiến cô từ một người chẳng có gì trong tay, mau chóng biến thành một con chim phượng hoàng ngàn người ngưỡng mộ đấy." 

Đặng Phương Đình rót những lời lẽ ngọt như mật ong, liên tục rót vào tai Lục Cửu Ly. 

Lục Cửu Ly lay động, đôi mắt cô ánh lên một niềm hy vọng sáng ngời. Trong tình thế trước mắt, dĩ nhiên không còn gì quan trọng bằng sự sống còn của anh trai cô cả. Bà ta nói đúng, dẫu sao chung thân cũng đỡ hơn tử hình rất nhiều. Như vậy, cô còn có thể gặp lại anh trai mà không còn thấp thỏm lo âu sợ anh sẽ biến mất. 

"Bà nói thật chứ? Bà thực sự có cách thay đổi vận mệnh của anh ấy sao?" 

"Tôi có tiền, có quyền, có địa vị xã hội, thì càng không có lý do gì để gạt cô. Hơn nữa, thế lực và chỗ đứng của tôi so với người cô tép riu đó của cô, cô nghĩ ai sẽ thắng? Tiền thì tôi không thiếu, và vì mối quan hệ thân thích với mẹ cô ngày xưa, tôi sẵn sàng giúp anh cô giảm nhẹ bản án trong âm thầm. Chỉ là... mọi thứ phải xem ở cô!“ 

Đặng Phương Đình nói ra một câu nửa kín nửa hở. 

Lục Cửu Ly suy ngẫm, đúng thế, Đặng Phương Đình có tiếng tới như vậy, thời gian ắt hẳn sẽ quý giá, bà ta sẽ không mang một chuyện chẳng liên can ra để đùa chơi. 

"Vậy bà nói xem, bà... muốn yêu cầu gì?" 

Đặng Phương Đình cười thầm, bà ta lấy từ trong túi xách ra một tấm ảnh, đưa cho cô. Lục Cửu Ly nhận lấy, cô choáng ngợp. Trong ảnh là bức chân dung của mọi người đàn ông chắc cũng trạc tuổi cô, cực kỳ có khí chất, gương mặt điển trai đến nỗi vừa nhìn vào, cô như lạc đi trong dung mạo đó. 

"Rất đẹp trai đúng không?" 

Lục Cửu Ly gật đầu. 

“Ý bà là sao? Anh ta thì có liên quan gì đến tôi?“ 

"Điều kiện của tôi, chính là muốn cô kết hôn cùng nó. Người trong ảnh, chính là con trai lớn của tôi, Doãn Liên Thành, năm nay nó hai mươi tám tuổi. Nó rất có năng lực, nhưng thời gian trước không may gặp tai nạn đa chấn thương, nên hai chân bị phế, e rằng phải ngồi xe lăn cả đời này. Chỉ cần cô đồng ý kết hôn cùng Liên Thành, tình nguyện làm người vợ yêu thương chăm sóc nó không ghét bỏ thì của hồi môn của cô sẽ là con số lên tới năm tỷ, anh trai cô không những được sửa án, đồng thời cô sẽ được sống trong cảnh phú quý giàu sang hưởng thụ cả đời này. Liên Thành lại là người tốt tính, cô không cần lo nó sẽ khó dỗ khó chiều như bao gã công tử bột khác. Còn lý do tôi chọn cô, bởi vì cô rất có tố chất làm một người vợ hiền thục, hơn nữa tôi cũng tin cô sẽ chăm sóc tốt được cho Liên Thành. Hiện nay chân nó thành ra như vậy, không ai chấp nhận lấy nó cả, vì vậy tôi chỉ có một sự lựa chọn là cô. Cả hai đều có khuyết điểm tâm hồn lẫn thể xác không hoàn hảo với nhau, tôi tin chắp vá lại sẽ thành một cặp vợ chồng hạnh phúc.“ 

Đặng Phương Đình nói một tràng, chủ ý mang những gì mỹ miều hoa lệ nhất vẽ ra trước mắt cho Lục Cửu Ly. 

"Không...Bà bị điên sao? Ba tôi vừa mất, khăn tang còn chưa mang được thì làm sao kết hôn? Hơn nữa làm sao tôi có thể lấy một người không quen biết?“ 

Lục Cửu Ly mau chóng phản ứng gay gắt, sự phẫn nộ hiện hữu rõ ràng trong đôi mắt trong như ngọc đó của cô. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!