Lọc Truyện

Cửu Ly, Lương Duyên Sa Ngã!

Cửu Ly ngồi bần thần ở tòa án hơn một giờ đồng hồ, sau đó mới có thể chấp nhận sự thật. Cô nén bi thương, gạt nước mắt, thất thểu trở về nhà, dự định sẽ nấu một vài món ăn ngon ngày qua ngày mang vào cho anh trai, cho anh hưởng thụ cảm giác gia đình trong một tuần sống cuối cùng, tâm trạng bi thương tuyệt vọng cùng cực. Ngay bây giờ, ngoài căn nhà độc nhất tồi tàn này, cô còn chẳng có nổi một người thân. Nhưng nghiệt ngã chưa buông tha cho cô, Lục Ngạn mất đột ngột nên chẳng có di chúc, căn nhà của cô vì không có sự chuyển nhượng của Lục Ngạn, nên đã thuộc về tay Lục Vân Vân. 

Bà ta ném đồ đạc của cô ra khỏi nhà, không chút xót thương, phỉ nhổ nói thẳng vào mặt. 

"Cút đi, căn nhà này từ giờ là của tao. Bố mày cũng chẳng có trăng trối sẽ để lại cho hai anh em mày. Mày cuốn gói ra khỏi đây, muốn đi đâu thì đi, thậm chí chết quách ở xó xỉnh nào cũng được!" 

Sau đó liền đóng cửa. 

“Cô, cô còn có nhân tính không hả? Cô giàu có như vậy còn thiếu nhà sao, tại sao cứ muốn dồn anh em chúng cháu vào đường cùng như thế? Cô không sợ báo ứng sao?“ 

Lục Cửu Ly phẫn nộ vừa mắng vừa đập liên tục vào cửa, đập đến độ tay cũng đã sưng đỏ lên. Cô không chút kiêng dè mà nói thẳng, Lục Vân Vân ác với anh trai cô như vậy, thì cô còn cần khách khí với bà ta làm gì! 

“Tao chính là muốn dồn mày vào đường cùng thế đấy. Lục Ngạn trên trời có lẽ cũng không muốn anh em chúng mày được sống yên ổn đâu! Tao cho mày một phút để rời khỏi đây, nếu mày còn do dự, đừng trách tao đốt luôn cả cái nhà này“ 

Lục Vân Vân từ bên trong nói vọng ra, Lục Cửu Ly sững sờ. Bà ta bị điên rồi sao? Sao có thể làm ra chuyện đại bất kính như vậy chứ? Nhưng cô biết Lục Vân Vân nói được làm được, không dám kinh động tới bà ta, liền van xin. 

“Đừng, xin cô đấy... Căn nhà này là di vật cuối cùng của cháu rồi, cô muốn cháu đi cũng được, nhưng cháu xin cô, cho cháu được mang theo di ảnh của mẹ đi cùng có được không?“ 

“Mày đừng nói di ảnh với tao. Thứ cặn bã bại hoại như mày không xứng để thờ phụng chị ấy. Mà khoan đã... mày muốn di ảnh đúng không? Được, ở đó và chờ tao một lát, tao sẽ lau ảnh giúp mày, coi như tích chút công đức cuối cùng, trả cho mày cùng rời đi. Để tránh người đời nói tao độc ác máu lạnh.“ 

Lục Vân Vân cách một cánh cửa nói vọng ra, ngữ điệu bỗng nhiên lạnh tới đáng sợ. Sau đó bên trong hoàn toàn im lặng. 

Lục Cửu Ly đứng bên ngoài, cứ ngỡ thật, không ngừng cầu nguyện cho tâm nguyện cuối cùng này của cô được thực hiện suôn sẻ. Trong lòng cô nghĩ có lẽ Lục Vân Vân đã có chút động lòng rồi. 

“Đây, trả cho mày đấy!“ 

Lục Vân Vân mất một lúc khá lâu mới lên tiếng, Lục Cửu Ly nghe thấy liền cười rạng rỡ. Một giây sau, cánh cửa mở ra, từ bên trong ném ra ngoài một khung ảnh còn đang bắt lửa, đã bị lửa cháy khét, đen toàn bộ. 

“Không...Mẹ, mẹ ơi...” 

Cô gào lên, lao tới điên cuồng dập tắt lửa. Nhưng đã muộn, di ảnh thờ phụng của mẹ cô hoàn toàn cháy đen rồi, không thể nhận dạng được gì nữa. Lục Vân Vân quả nhiên không sợ báo ứng, chuyện đại bất kính như vậy bà ta cũng dám làm ra, thản nhiên thiêu cháy di ảnh người đã khuất. 

“Tao trả như vậy, mày có hài lòng không?“ 

Lục Vân Vân khoái chí nói. 

“Bà sẽ gặp báo ứng! Bà sẽ chết không toàn thây đâu!“ 

Lục Cửu Ly đối diện với di ảnh cháy đen không còn nhận diện được của mẹ, điên tiết gào lên, cô lao tới Lục Vân Vân, hai mắt cô tràn ngập sát khí. 

Nhưng vào ngay lúc đó, một gã đàn ông không biết đã đợi sẵn ở đâu, lao ra giữ chặt cô lại. 

“Con nhãi, mày nhìn cho rõ nhé! Em trai tao chết thì mày cũng đừng mong thừa hưởng được chút gì. Căn nhà rách nát này, tao phải cho nó được chôn cùng Lục Ngạn!“ 

Nói xong, Lục Vân Vân châm lửa, đốt cháy căn nhà. Nhà gỗ nên lửa bắt rất nhanh, trong chớp mắt đã biến thành một ngọn đuốc khổng lồ. 

“Không... Nhà của tôi...Bà không được quyền làm như thế, bà không được làm như thế!“ 

Lục Cửu Ly điên cuồng giẫy giụa, nước mắt cô tuôn trào như suối, gân cổ cũng đã hằn lên. Cô như một con thú dữ, vùng vẫy kịch liệt, nhưng làm sao cũng không đấu lại sức lực đàn ông thô bạo đang khóa chặt hai tay mình. 

“Lục Vân Vân, bà là ma quỷ, bà là súc vật, bà là cầm thú. Tại sao tôi lại có một người cô có lòng dạ rắn độc như bà chứ? Bà nên chết đi, nhẽ ra bà nên chết đi!” 

Cô hét vào mặt Lục Vân Vân, đôi mắt uất hận đến độ đỏ đục, nếu bây giờ thả cô ra, có lẽ Lục Cửu Ly sẽ thực sự mất đi lý trí mà cùng đồng quy vu tận với bà ta rồi. 

Lục Vân Vân đối với những lời lẽ của cháu gái, chẳng hề bận tâm. Trong mắt bà ta bây giờ chỉ còn lại sự thỏa mãn tuyệt đối. Nhìn cả căn nhà chìm trong biển lửa, kèm theo sự gào thét lạc cả giọng của Lục Cửu Ly, bà ta rất đắc ý. Đợi một lúc lâu sau, khi lửa biến căn nhà thành một nơi không thể cứu chữa được nữa, Lục Vân Vân mới thả cô ra. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!