Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

50 : chung sống hòa thuận

1619 Words

Từ lúc hắn sắp xếp Vu Lôi đến ở cùng cô, cho đến khi gắp đồ ăn cho cô, nói chuyện lễ độ với cô, buổi tối không đòi ngủ chung giường, đến bây giờ đưa khăn giấy cho cô, một loạt hành động quan tâm này hoàn toàn khác với hắn bình thường quá nhiều?

" Hoắc Ngự Đình, anh làm vậy là muốn tôi sớm sinh con cho anh sao? " Cô không nghĩ ra hắn còn có thể có ý định gì khác.

Hắn không phủ nhận điều này, thờ ơ nhìn cô: " Mỗi ngày cùng tôi đấu trí đấu dũng, cô không cảm thấy mệt mỏi sao? "

Dù sao thì hắn cũng mệt rồi.

“ Cũng là tại anh quá đáng. ” Cô bĩu môi oán trách.

Hoắc Ngự Đình khóe miệng giật giật, " Từ nay về sau, chúng ta chung sống hòa thuận. "

Khụ khụ khụ, chung sống hòa thuận ?

Dựa vào hắn, hắn có thể làm được không vậy ?

Nhưng trong lòng cô vẫn có một tia chờ mong, không thể tin nhìn hắn, " Anh có thể cam đoan là anh làm được à? Anh sẽ không tức giận đòi chặt chân chặt tay của tôi nếu có điều gì đó không ổn chứ? "

Hoắc Ngự Đình ngạo khí hừ một tiếng, " Có cái gì mà Hoắc Ngự Đình tôi không làm được sao? " Nói xong còn không quên cảnh cáo cô, " Còn phải xem cô có làm được hay không. "

Cái hắn gọi là làm được chính là làm cô ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Dù sao, Lục Tiểu Khê hiểu nó theo cách đó.

Nhưng có người đã thay đổi thái độ của mình, nếu cô còn cố chấp chống lại hắn ta nữa, thì cô chỉ tổ chuốc lấy phiền toái mà thôi.

" Được rồi, chúng ta đừng đổ lỗi cho quá khứ vì những điều không vui trước đây nữa, chúng ta sẽ cư xử như một gia đình yêu thương trong tương lai. " Cô chìa tay về phía hắn như thể đang nói về sự hợp tác.

Hoắc Ngự Đình nhìn chằm chằm bàn tay tái nhợt của cô, khóe miệng giật giật, vươn tay muốn bắt tay cô, " Hợp tác vui vẻ. "

“ Lại kà đây ? ” Xe dừng ở khu nghỉ dưỡng.

" Lần trước có nhiều nơi cô còn chưa đi qua , cho nên sẽ không cảm thấy nhàm chán. " Hoắc Ngự Đình nói xong liền xuống xe.

Lục Tiểu Khê xuống xe, nhìn thấy một chiếc xe khác cũng chậm rãi dừng lại.

"Tiểu Khê! "

" Lôi Lôi? " Giọng nói của Vu Lôi làm Lục Tiểu Khê ngạc nhiên, " Tại sao cậu lại ở đây? "

Vu Lôi đi tới ôm lấy cô, vui vẻ nói: " Hoắc thiếu để tớ tới chơi với cậu ! " Nói xong, Vu Lôi cúi đầu chào Hoắc Ngự Đình, " Cám ơn Hoắc thiếu. "

Lục Tiểu Khê dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hoắc Ngự Đình, không thể tin được hắn sẽ tốt như vậy?

“ Vào đi. ” Hoắc Ngự Đình đi ở phía trước, lưng thẳng tắp, khí thế cường hãn.

Vu Lôi nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: " Hoắc thiếu quan tâm cậu như vậy, cậu còn điều gì không hài lòng? "

" Làm sao có thể ..." Bọn họ vừa mới từ ăn miếng trả miếng chuyển thành hòa thuận.

Nhưng lặng lẽ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy mình quá không có tham vọng.

Người đàn ông này đã làm quá nhiều điều tồi tệ với cô, vậy mà cô lại dễ dàng tha thứ cho hắn ta như vậy.

Có vẻ hơi muộn màng để phản ứng bây giờ ...

" Ngự Đình, Tiểu Khê, chào mừng. " Diệp Minh Dã đi đến chào đón họ với một nụ cười trên khuôn mặt.

" Chào Diệp tổng. " Lục Tiểu Khê chào hắn.

Diệp Minh Dã vô cùng bất mãn nói: " Tiểu Khê, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Cách xưng hô lịch sự của cô khiến tôi có chút xấu hổ. "

Cô đỏ mặt lắc đầu nói: " Tôi không phải khách khí với anh. "

" Thế này thì thế nào, cô gọi tôi là anh Minh Dã đi, để cô không cảm thấy khó xử khi gọi tên của tôi. " Diệp Minh Dã cười nói.

" Được, anh Minh Dã. " Cô lịch sự gọi.

Diệp Minh Dã gật đầu hài lòng, " Như thế này nghe có vẻ thân mật hơn nhiều. " Sau đó, hắn giới thiệu cô gái phía sau mình với họ, " Tiểu Khê, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là em họ của tôi Diệp Tử Lâm. "

" Anh họ, không cần giới thiệu , chúng ta quen biết. " Diệp Tử Lâm nhìn cô cười nói.

" Quen biết? " Diệp Minh Dã không tham dự buổi tiếp tân cuối cùng , vì vậy anh ấy tự nhiên không hiểu tình hình.

" Lần trước chúng em gặp nhau một lần ở tiệc chiêu đãi . " Lục Tiểu Khê mỉm cười lịch sự với Diệp Tử Lâm.

" Thật tốt khi biết nhau, vậy thì sau này chúng ta có thể ở bên nhau thoải mái hơn. " Diệp Minh Dã rất vui và chú ý đến Vu Lôi ở bên cạnh Lục Tiểu Khê, và hỏi một cách lịch sự, " Đây là ai? "

" Ồ, cô ấy là chị em tốt của tôi, Vu Lôi. " Lục Tiểu Khê giới thiệu họ với nhau, " Lôi Lôi, đây là Diệp Minh Dã. "

" Diệp tiên sinh, xin chào. " Vu Lôi lịch sự chào hỏi.

Sau khi mọi người làm quen với nhau thì bắt đầu tham quan khu nghỉ dưỡng.

Những gì Hoắc Ngự Đình nói đều đúng, lần trước bọn họ chỉ tham quan chưa đến một phần tư khu nghỉ dưỡng này, nếu chỉ tham quan vui chơi giải trí thôi thì cũng sẽ mất cả tiếng đồng hồ.

Trong một giờ này, Diệp Minh Dã đi phía trước đóng vai trò hướng dẫn viên, giới thiệu cho họ về khu nghỉ dưỡng, Diệp Tử Lâm luôn ở bên cạnh Hoắc Ngự Đình, hỏi hắn đi bộ có mệt không, Lục Tiểu Khê và Vu Lôi khoác tay theo sau. 

Lúc đầu, Lục Tiểu Khê không cảm thấy có gì bất thường, nhưng Vu Lôi thì thầm: " Tiểu Khê, cô Diệp đó có thích Hoắc thiếu không vậy? Cô ta cứ đi bên cạnh Hoắc thiếu..."

" Sao có thể? Chúng ta đều là bạn mà. " Cô không thèm quan tâm cô ta có thích Hoắc Ngự Đình hay không, dù sao cô cũng không thích hắn ta.

Trong lòng cô thậm chí còn có tâm lý ăn may, thà hắn bị cướp đi còn tốt hơn, để cô ra ngoài tránh xa kẻ lập dị khó lường này.

Trên thực tế, Lục Tiểu Khê đã thấy rằng Diệp Tử Lâm thích Hoắc Ngự Đình trong buổi tiếp tân, bây giờ cô ta vẫn nói chuyện với Hoắc Ngự Đình, vì vậy cô càng chắc chắn về điều này.

" Đừng giận dỗi, tốt hơn hết cậu nên để mắt đến món hàng hot như Hoắc thiếu, sau này đừng hối hận. " Vu Lôi thấp giọng nhắc nhở.

Hối tiếc? Sao có thể, trong lòng cô cầu nguyện hắn sẽ bị người phụ nữ khác dụ dỗ, để cô có thể thoát khỏi biển khổ khi có hắn.

Diệp Tử Lâm quay đầu lại nhìn bọn họ, " Tiểu Khê, Vu tiểu thư, sao hai người đi càng ngày càng chậm vậy? "

Trong khi cả hai đang nói chuyện, họ đã đi xa họ.

" Ừm... nhanh lên và đi theo. " Cô lắc cánh tay của Vu Lôi, rồi bước một bước dài.

Hoắc Ngự Đình dừng lại chờ bọn họ .

Diệp Tử Lâm nhìn theo ánh mắt của Hoắc Ngự Đình , thấy hắn đang nhìn Lục Tiểu Khê, trong lòng cô ta tràn ngập ghen tị, cô ta hâm mộ, đồng thời cũng vô cùng ghen ghét.

Lục Tiểu Khê vừa đi tới, Hoắc Ngự Đình liền đưa tay về phía cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Vu Lôi đã đỡ tay cô nói: " Tiểu Khê, cậu đi với Hoắc thiếu, tớ đi với Diệp tiểu thư. "

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!