Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

49 : Cho cô ấy rau

1655 Words

" Không phải hạnh phúc lớn nhất của cậu là khi nhìn thấy tớ sao? " Lục Tiểu Khê bĩu môi ghen tị.

" Đó là đương nhiên! " Vu Lôi vui vẻ quay lại trong sảnh chính rộng lớn.

Lục Tiểu Khê thấy cô ấy vui vẻ như vậy liền đứng dậy nói: " Tớ dẫn cậu ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa trò chuyện. "

" Được rồi, được rồi, dù sao thì chuyện như thế này cũng hiếm có, nhất định phải nắm bắt cơ hội, trải nghiệm cuộc sống của một người giàu có! " Vu Lôi vui vẻ như một chú chim hoạt bát đáng yêu, ríu rít suốt đường đi. .

" Nhân tiện, Tiểu Khê, tại sao cậu lại cần tránh thai? " Vu Lôi biết rằng Lục Tiểu Khê bị ép kết hôn, nhưng vấn đề đã được định trước và việc sinh con là không thể tránh khỏi.

Nụ cười của Lục Tiểu Khê đột nhiên đông cứng trên môi , đám mây khó khăn lắm mới xua tan được đột nhiên tụ lại trong lòng cô.

" Tớ không muốn trở thành công cụ để sinh con. " Khi cô nói đến đây, vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên chán nản.

“ Công cụ? ” Vu Lôi ngơ ngác nhìn cô, “ Cậu là vợ của Hoắc thiếu, không phải được mời làm người đẻ thuê. ”

" Có sự khác biệt nào không ? " Cô vốn chính là người đẻ thuê.

" Đương nhiên có khác biệt , người đẻ thuê lấy tiền làm chuyện, cậu chính là cùng Hoắc thiếu sống cả đời! "

" Cả đời ? " Cô biết nên cười hay khóc.

" Ôi Tiểu Khê, đừng bi quan như vậy. Không có tình cảm thì có thể vun đắp. Đừng nghĩ về mọi thứ quá khó khăn. Hơn nữa, Hoắc thiếu đẹp trai và giàu có như vậy. Chỉ cần cố gắng yêu hắn là được không phải sao?" Vu Lôi cảm thấy thương tiếc cho cô mà nói.

Lục Tiểu Khê mím môi, không biết nên trả lời như thế nào, liền chuyển đề tài: " Cậu tìm được việc làm chưa ? "

" Chà, tớ đã bị một số công ty từ chối sau khi phỏng vấn , bởi vì tớ không có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này. " Vu Lôi thở dài và nói một cách bất lực: " Tớ chỉ muốn một công việc trong văn phòng, ngay cả khi đó là phục vụ trà và nước cho người khác thì tớ cũng nguyện ý ... nhưng mà, cái này đã trở thành xa xỉ ..."

Giống như cô, Vu Lôi đã đi làm sau khi tốt nghiệp trung học vì gia cảnh nghèo khó.

Tớ đã làm vô số công việc bán thời gian, nhưng tớ không có kinh nghiệm trong công việc thư ký.

" Đừng lo lắng, cậu sẽ sớm tìm thấy nó thôi. " Cô trấn an cô ấy.

" Còn cạu, định ở nhà làm người vợ toàn chức sao ? "

Lông mày và mắt cô tối sầm lại, cô cảm thấy u sầu, " Mọi thứ bây giờ đâu phải là thứ tớ có thể lựa chọn. "

" Cho nên cậu phải học cách chung sống hòa bình với Hoắc thiếu. Sau khi hắn ấy hạnh phúc, cậu sẽ được tự do. Cần gì phải coi như kẻ thù với hắn. "

Điều này cũng đúng.

Nhưng yêu cầu cô chiều chuộng tảng băng đó không bằng đơn giản đi tìm chết.

Vu Lôi đi dạo xong Hoắc trạch liền trở về, trước khi rời đi, cô ấy ôm Lục Tiểu Khê và nói: " Hãy nhớ những gì tớ đã nói với cậu, hãy học cách yêu bản thân và quản lý tốt cuộc hôn nhân của mình. Không phải cậu đã nói rằng tốt xấu thì đều là cuộc sống sao? Đừng trốn chạy, ở trong mắt tớ, cậu là Tiểu Cường đánh chết không được, không có chuyện gì có thể quấy rầy cậu! "

Chiều nay, với sự bầu bạn, an ủi và động viên của Vu Lôi, nỗi buồn trong lòng Lục Tiểu Khê đã biến mất.

Trong bữa tối , Hoắc Ngự Đình trở lại.

Nghĩ đến việc người nào đó đặc biệt dẫn Vu Lôi đến nói chuyện với cô, khi nhìn thấy hắn, cô cũng không còn chán ghét như lúc sáng, nhưng cũng không hẳn là vui mừng.

Lúc ngồi ăn tối , Hoắc Ngự Đình gắp một miếng tôm thịt vào bát của cô, cô kinh ngạc đến hai tròng mắt suýt rơi ra ngoài, " Anh làm gì vậy ? "

" Tôi gắp đồ ăn cho cô. " Hắn rất tự nhiên nói.

" Ai muốn anh gắp đồ ăn cho tôi?! " Cô gắp hết tôm trong bát ra.

Hoắc Ngự Đình liếc nhìn con tôm do cô gắp ra, không nói gì, ung dung tiếp tục ăn.

Sự im lặng đột ngột khiến Lục Tiểu Khê không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Ngự Đình lẳng lặng ăn, cắn môi dưới, không khỏi ngẫm lại, vừa rồi mình có quá coi thường người ta không?

Hắn gắp đồ ăn cho cô rõ ràng là quan tâm cô ...

Nhưng hắn căn bản không yêu cô, tại sao phải giả bộ quan tâm cô?

Lục Tiểu Khê, có nghị lực lên, đừng quên bản mặt xấu của hắn ta chỉ vì hắn ta thể hiện chút lòng tốt.

" Lục Tiểu Khê. " Sau bữa tối, khi cô định lên lầu, Hoắc Ngự Đình gọi cô lại.

Cô dừng bước , ngạc nhiên nhìn hắn: " Sao vậy? "

“ Tôi…” Hoắc Ngự Đình nhìn cô, không nói nên lời.

" Anh làm sao? " Người đàn ông này thế nhưng do dự khi nói chuyện trước mặt cô, hắn ta quá khác với thường ngày.

" Bà nội hôm nay nhớ cô. " Kỳ thật hắn muốn nói tối hôm qua hắn nói có chút nghiêm túc, để cô đừng để trong lòng, nhưng chính là không thể hạ mình xuống được.

“ Ồ…” Cô mím môi, áy náy: “ Ngày mai tôi đi gặp lão thái thái được không. ”

" Cô muốn đi sao? " Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn .

“ Ừ. ” Hoắc lão phu nhân đối với cô rất tốt, cùng việc cô ghét Hoắc Ngự Đình là chuyện khác nhau, không thể chung chung được.

" Chúng ta sẽ đi cùng nhau vào ngày mai , " hắn nói ngay lập tức .

Lục Tiểu Khê lại sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: " Ngày mai anh không đi làm à ? " Sau khi hỏi xong, cô cảm thấy mình như bị thiểu năng trí tuệ. Chủ tịch tập đoàn Hoắc thị cần gì phải đi đúng giờ như những nhân viên bình thường khác, hắn ta hẳn là thích đi lúc nào thì đi đi?

Chỉ là giọng điệu tối nay của người đàn ông này hình như ... có chút dịu dàng .

" Không có gì để làm vào ngày mai. " Hắn kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên.

" Ồ. " Cô trả lời, " Được rồi. "

Sau khi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, Hoắc Ngự Đình từ một phòng tắm khác đi ra, cô xấu hổ quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy hắn.

Hoắc Ngự Đình liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: " Tối nay tôi ngủ trên sô pha . "

"..." Cô nghe lầm sao?

“ Sao, không vui sao? ” Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

" Tất nhiên là tôi hạnh phúc! " Tại sao cô có thể không hạnh phúc?

“ Sao không đi ngủ sớm đi? ” Giọng hắn nhẹ nhàng, không còn bá đạo như trước.

" Được. " Trời ơi , người đàn ông này giống như là một người khác vậy, hắn ta cư nhiên nhân nhượng cô.

Chậc chậc chậc chậc, nhất định là do cô quá dễ dàng thỏa mãn, cho nên mới cảm thấy hắn làm như vậy đều là vì tốt cho cô.

Chiếc giường lớn dành riêng cho cô, khỏi phải nói là rất thoải mái.

Ngủ đến rạng sáng, cô từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn ghế sô pha, thấy ghế sô pha không có người, liền hào phóng đứng dậy đi rửa mặt.

Sau khi xuống lầu, liền nhìn thấy Hoắc Ngự Đình ăn mặc chỉnh tề đứng ở đại sảnh.

" Tiên sinh, thiếu phu nhân đã dậy rồi. " Bạch Vũ cung kính nói.

Hoắc Ngự Đình xoay người nhìn Lục Tiểu Khê ở cầu thang, " Đi thôi. "

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!