Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

33 : chị gái xinh đẹp

1706 Words

Hắn liếc cô một cái, giọng điệu không kiên nhẫn nói: " Tôi nói cho cô ngủ thì đi ngủ ngay, làm sao có nhiều vì cái gì như vậy. "

" Không phải, nếu tôi ngủ trên giường thì anh sẽ ngủ ở đâu? " Cũng không thể ngủ cùng nhau đi.

Nghĩ đến hắn thoải mái nói câu kia, cô đột nhiên cảnh giác, kinh hãi nghĩ, hắn không phải cho rằng hai người ngủ cùng nhau là có thể sinh ra tình cảm đi?

" Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ đi. " Ai đó không kiên nhẫn nói.

Cô làm theo và di chuyển trên sàn nhà với chiếc chăn trong tay.

" Bỏ chăn ra. " Sau đó hắn ngồi trên ghế sô pha .

" Anh muốn ngủ ở chỗ này? " Lục Tiểu Khê vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, nghĩ đến chân của hắn còn không cải thiện, " Anh vẫn là ngủ trên giường thì tốt hơn. "

Hoắc Ngự Đình không để ý tới cô, cầm lấy chăn trong tay cô, đắp lên người, ngửa đầu ngủ thiếp đi .

Cô sững người một lúc, sau khi chắc chắn rằng hắn đang ngủ trên ghế sofa, cô đi về phía giường .

Thật là kì lạ, Hoắc Ngự Đình thế nhưng hạ mình hàng quý ngủ sô pha, cho cô ngủ giường ...

Cô đã quen ngủ trên sô pha, vừa nằm xuống giường liền cảm thấy toàn thân như được giãn ra.

Vẫn là trên giường thoải mái nhất.

Trước khi đi ngủ, cô còn lo lắng không biết nửa đêm có người lẻn vào giường hay không, nhưng hóa ra là lo lắng quá nhiều, cô ngủ đến hừng đông, cả chiếc giường lớn đều chỉ có một mình cô chiếm giữ. .

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, tim cô chợt thắt lại, vội thay quần áo.

Sau khi đi đến một phòng tắm khác để rửa mặt xong xuôi, người nào đó cũng bước ra khỏi phòng tắm.

Phát hiện ra hắn vẫn giống như lần trước, nửa thân trên để trần, nửa thân dưới luôn được bảo vệ bởi những chiếc sequin màu xám bạc dài đến mắt cá chân, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn.

Người đàn ông này, chân không thuận tiện nhưng khả năng gánh vác cũng không hề thua người bình thường.

“ Còn xem sao? ” Trong mắt người nào đó có hàn quang.

Lục Tiểu Khê lập tức hoàn hồn, lúng túng cười nói: " Chào buổi sáng. "

Nụ cười cợt nhả này hoàn toàn là để cảm ơn hắn vì đã cho cô ngủ trên giường đêm qua.

Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô, chống gậy đi vào phòng thay quần áo.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi chân của hắn, trong lòng tự hỏi, chẳng phải nghe đồn nói chân hắn bị tàn tật sao, dáng đi của hắn cũng không giống như chân bị tàn tật đi?

Còn có, khi hắn bắt nạt cô mấy lần, lực đạo của hắn , dùng một chân sau nhảy lên là hoàn toàn có thể chứng minh tất cả ...

Trong khi cô còn đang bàng hoàng, người nào đó đã mặc quần áo đầy đủ và xuất hiện trước mặt cô.

Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt đẹp dừng trên khuôn mặt tinh xảo của hắn, tò mò hỏi : " Chân của anh ..."

" Chân của tôi làm sao? "

“ Không giống hai chân tàn tật …” Mặc dù bàn luận về khuyết điểm của người khác là bất lịch sự, nhưng tò mò đã giết chết con mèo.

" Mắt cô mù sao? " Hắn mặt lạnh nói , " Ai nói chân của tôi tàn phế? "

" Nghe đồn chính là như vậy, lần trước anh còn..." Lần trước còn nói cái gì mà hai cái đùi tàn phế, chân thứ ba sinh long hoạt hổ ...

Nghĩ đến câu này, mặt cô đầy xấu hổ, không có tự tin để nói về nó.

Hoắc Ngự Đình khóe miệng cong lên một nụ cười thần bí, " Muốn tìm tòi đến tận cùng sao? "

Lục Tiểu Khê lập tức nhìn lên mặt hắn, cảm thấy nụ cười của hắn thật âm trầm, vội vàng lắc đầu: " Không, không, không cần ..."

Tôi không quan tâm anh què chân nào đâu!

Sau khi ăn sáng, Hoắc Ngự Đình nói sẽ đưa cô đến một nơi nào đó, nhưng khi cô hỏi đi đâu, người nào đó chỉ nói đến rồi sẽ biết.

Cái gì chứ, cần phải bí ẩn như vậy sao.

Xe dừng trước cổng khách sạn trung tâm nghỉ dưỡng.

" Chúng ta đến đây để nghỉ dưỡng sao? " Đây là một trong những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất ở Thành phố S. Lục Tiểu Khê chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ có cơ hội tiêu tiền ở nơi như thế này. Dù sao, giá một đêm ở đây cũng bằng tiền lương một năm của cô.

" Ừ. " Một âm tiết đơn giản đã đánh bay suy nghĩ của cô.

Cô đi theo sau hắn như một kẻ theo đuôi.

Bước vào sảnh chính của khách sạn, một nhóm người chào đón họ.

“ Ngự Đình, đã lâu không gặp . ” Người đàn ông dẫn đầu cùng Hoắc Ngự Đình trạc tuổi, cao lớn chân dài, tướng mạo hòa nhã, nụ cười thân thiện như ánh mặt trời ấm áp.

" Đã lâu không gặp , hoan nghênh trở về. " Hoắc Ngự Đình cùng anh ấy bắt tay.

" Đây là ai? " Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lục Tiểu Khê với ánh mắt nghi hoặc.

Hoắc Ngự Đình đặt tay lên eo Lục Tiểu Khê, dùng giọng điệu bình tĩnh giới thiệu: " Vợ tôi, Lục Tiểu Khê. "

" Thì ra là Hoắc thiếu phu nhân trong lời đồn, xin chào Hoắc thiếu phu nhân, tôi là Diệp Minh Dã, rất vui được gặp cô. " Diệp Minh Dã đưa tay ra.

Lục Tiểu Khê từ từ đưa tay ra, " Xin chào, Diệp tiên sinh. "

" Để tôi dẫn hai người đi thăm quan khu vực xung quanh trước, nhân tiện cho tôi ý kiến của các bạn để tôi có thể cải thiện nó. " Diệp Minh Dã tỏ vẻ mong đợi.

" Tôi chỉ ở đây để thư giãn, tôi sẽ không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào . " Hoắc Ngự Đình thờ ơ từ chối .

Diệp Minh Dã lúng túng cười, " Nếu cậu không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào , tôi sẽ giả vờ rằng Hoắc tiên sinh đã hài lòng với mọi thứ. Trên bản tin ngày hôm sau, chủ tịch của Hoắc thị đã đánh giá cao khách sạn Tomorrow. Chỉ với danh hiệu này , tôi không phải lo lắng về lượng khách hàng nữa. "

" Trình độ chơi xấu của cậu thế nhưng cùng ai đó không hơn không kém. " Hoắc Ngự Đình nhếch môi.

" Ồ? Ai đó kà ai ? " Diệp Minh Dã vô cùng tò mò.

Lục Tiểu Khê đứng sang một bên, chiêm ngưỡng khung cảnh độc đáo xung quanh mình, chưa từng nghĩ đến những lời đó có liên quan gì đến mình.

Tuy nhiên, có vẻ như ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô, vì vậy cô không khỏi liên tưởng câu nói đó với chính mình.

" Anh nói em thích chơi xấu? " Cô hoài nghi chỉ chỉ chính mình, biểu tình phi thường ngây thơ đáng yêu.

Nụ cười trên môi Hoắc Ngự Đình càng sâu, đáp án không cần nói cũng rõ.

" E hèm, khụ, nhắc nhở ấm áp, tán tỉnh cũng có giới hạn , cẩu độc thân rất dễ bị tổn thương. " Diệp Minh Dã đi phía trước, đồng thời giới thiệu cho họ làm quen với hoàn cảnh xung quanh, anh cũng không quên giải thích ý tưởng thiết kế của khu nghỉ dưỡng , đặc điểm phong cách, dịch vụ tiện nghi v.v.,

Lục Tiểu Khê cảm thấy buồn chán nên chỉ dừng lại để ngắm hoa sen trong ao sen.

À, có đủ loại cá, đẹp quá!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!