Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

32 : kết tinh tình yêu

1709 Words

Gia đình của An Tuấn Hào nhiều nhất cũng chỉ được tính là khá giả, anh ấy không đủ khả năng chi trả khoản bồi thường cao mà cha cô ta yêu cầu, ước tính rằng anh ấy đang rất vất vả để thu tiền trong hai ngày này, vì vậy anh ấy không có lý do gì để từ chối lời kêu cứu của cô ta.

Vừa rồi cô ta mờ mắt nên mới vội vàng đến cuộc hẹn sau khi nhận được tin nhắn.

Lục Tiểu Khê, con tiện nhân đó, ngày càng tự phụ!

Vốn dĩ cô ta cũng không có hy vọng gì nhiều, nhưng không ngờ hơn mười phút sau An Tuấn Hạo lại đến cùng lúc với người hầu mang quần áo cho cô ta.

“ Tuấn Hào! ” Cô ôm lấy An Tuấn Hào đang chạy tới, khóc lóc thảm thiết: “ Rõ ràng hôm đó em cũng là nạn nhân, nhưng Tiểu Khê lại nói em đã hãm hại Nhạc Khải và Võ Lỗi. Cô ta đã lột hết quần áo em và chụp ảnh. Sau này em làm sao có mặt mũi nhìn người nữa! "

An Tuấn Hào hoàn toàn không biết về kế hoạch gài bẫy Lục Tiểu Khê của cô ta và luôn tin rằng Võ Lỗi và Nhạc Khải đã âm mưu hãm hại Lục Tiểu Khê khi họ say rượu.

Vì điều này, cho đến bây giờ anh ấy vẫn không đến thăm Võ Lỗi và Nhạc Khải.

Chỉ nghe nói hai người họ bị người của Hoắc Ngự Đình đánh gãy tay chân.

" Tiểu thư, trước tiên mặc quần áo vào đi. " Người hầu bên cạnh thấp giọng nói.

Lý Thục Đình cố tình không mảnh vải che thân dán lên người An Tuấn Hào, thứ nhất là cô ta muốn dụ dỗ anh bằng sắc đẹp của mình, thứ hai, cô ta muốn khơi dậy sự đồng tình của anh dành cho mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đã đạt được mục tiêu của mình.

An Tuấn Hào cau mày thật sâu, ngữ khí rất ôn hòa nói: " Mặc quần áo vào trước đi. "

Cô ta gật đầu trong nước mắt , " Được rồi. "

Dáng vẻ đó nhìn qua vô cùng đáng thương.

Lý Thục Đình rơm rớm nước mắt hỏi anh : " Anh có nghĩ đây là lỗi của em không? Em cũng không muốn, vì chuyện này mà cha mẹ phớt lờ em ..."

Khi nói, Lý Thục Đình lại bắt đầu khóc.

An Tuấn Hào bối rối, dỗ dành nói: " Đừng khóc, anh đưa em về trước. "

" Thật sao ? " Lý Thục Đình ngừng khóc ngay lập tức .

Trên xe về nhà , trong khi An Tuấn Hào quay đầu ra khỏi cửa kính xe, cô ta đã lén chụp một bức ảnh anh dựa vào vai mình.

Khi sắp chuẩn bị ăn tối, điện thoại di động của Lục Tiểu Khê đột nhiên reo lên, cô bấm vào tin nhắn, nhìn thấy một nam một nữ âu yếm nhau trong bức ảnh, cô không khỏi sững sờ.

Hoắc Ngự Đình đã ngồi trong phòng ăn, thấy Lục Tiểu Khê còn chưa tới, hắn bình tĩnh hỏi: " Cô ấy đâu? "

Tiểu Mỹ vội vàng chạy ra ngoài gọi Lục Tiểu Khê, " Thiếu phu nhân, đến giờ ăn rồi , tiên sinh đang chờ cô. "

Cô hồi phục và bước vào nhà ăn một cách vô cảm.

Hoắc Ngự Đình ngước mắt liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ bơ phờ của cô, khóe môi hắn cong lên, " Đánh người có mệt không? "

Cô liếc nhìn Hoắc Ngự Đình, cắn môi dưới, không biết nên trả lời hắn như thế nào .

Lúc đầu, cô rất vui khi trút được cơn giận của mình, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh Lý Thục Đình và An Tuấn Hào âu yếm nhau, trái tim cô vô cùng tắc nghẽn.

Lý Thục Đình còn không biết xấu hổ gõ một dòng dưới bức ảnh: Chỉ có đàn ông tôi không muốn ngủ cùng, không có đàn ông nào tôi không ngủ được.

Cô cảm thấy lúc chiều vẫn quá nhẹ tay với cô ta, nếu biết cô ta vô liêm sỉ như vậy thì đã lột quần áo cô ta ra diễu phố rồi.

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, ăn không ngon , liền đặt đũa xuống, " Anh ăn đi, tôi không đói . "

Khi cô chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, Hoắc Ngự Đình gọi cô lại, " Không ăn thì ngày mai cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài. "

" Anh! " Cô vốn đã tức giận , nhưng lời này của hắn lại càng làm cho cô tức giận hơn, " Không đi ra ngoài thì không đi ra ngoài! "

Hoắc Ngự Đình không ngờ cô lại dám lớn tiếng với mình.

Người phụ nữ này ăn trúng thuốc nổ sao? Còn muốn nổi loạn?

Lục Tiểu Khê cũng biết rằng mình như thế này là đang tìm cái chết, nhưng sau khi hét lên, cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cảm thấy như cô lại có thể ngồi xuống và ăn.

Hoắc Ngự Đình vốn tưởng rằng cô sẽ quay người bỏ đi, nhưng sau khi lớn tiếng với hắn xong, cô lại ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên ăn như ngạ quỷ.

Lục Tiểu Khê đang ăn thì phát hiện có người hung hăng nhìn mình, cô bĩu môi nói: " Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói, có gì không hài lòng thì có thể nói sau khi tôi ăn đủ."

Cô không muốn bị con tiện nhân Lý Thục Đình chọc giận, cô càng tức giận, cô ta càng vui.

Người phụ nữ này càng ngày càng táo bạo hơn trước mặt hắn.

Quên đi, chỉ cần không gây phiền phức cho hắn, cô ta muốn làm gì thì tùy.

Thấy cô ăn vui vẻ như vậy, hắn bỗng có cảm giác thèm ăn lên, ưu nhã tiếp tục ăn.

" Ừm, tôi có thể bàn với anh một chuyện được không? " Cô đứng ở cửa phòng làm việc, hỏi người đàn ông bên trong.

Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, " Làm sao vậy? "

“ Khi nào thì cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc? ” Dù sao thì hắn cũng có người yêu, nếu hắn muốn đưa Hạ Yên Nhiên trở về, như vậy cô sẽ yên tâm.

Hoắc Ngự Đình chóp mũi dừng một chút , ánh mắt thâm thúy đánh giá cô: “Cô muốn kết thúc sao? "

" Ừ! " Cô gật đầu dứt khoát: "Người gọi là Yên Nhiên anh gọi tên hôm anh say rượu chính là người anh yêu đúng không? Không biết tại sao anh lại lấy tôi, nhưng nếu trong lòng anh có người mình yêu, tại sao anh không theo đuổi đi? Hai chúng ta không thích nhau, ở cùng nhau chỉ vụng về nhàm chán, lãng phí thời gian ..."

" Nói nhiều như vậy, chẳng phải cô cũng chỉ muốn thoát khỏi tôi và về bên An Tuấn Hào sao? " Hoắc Ngự Đình sắc mặt lạnh như băng.

Lục Tiểu Khê hoảng sợ và nhanh chóng phủ nhận: " Không, tôi đã chia tay với anh ấy ..."

" Lục Tiểu Khê, nếu cô muốn nghĩ về điều này, tốt hơn là sử dụng bộ não của cô để suy nghĩ về những gì bà nội nói. "

" Bà nội nói cái gì? " Cô ngây ngốc nhìn Hoắc Ngự Đình, " Ý của anh là sinh con? "

" Trên thế giới này, bà nội là người thân duy nhất của tôi, tôi sẽ giúp bà thực hiện bất cứ điều gì bà muốn. " Ý tứ của Hoắc Ngự Đình đã rất rõ ràng.

" Vì vậy , anh muốn tôi ... sinh con cho anh? " Khuôn mặt của Lục Tiểu Khê trở nên tái nhợt vì sợ hãi.

Hoắc Ngự Đình nhìn cô, không phủ nhận , " Chuyện này nhất định phải mau chóng xếp vào lịch trình, dù sao bà nội cũng đã già rồi. "

Nghe giọng điệu như công việc của hắn ta , Lục Tiểu Khê cảm thấy mình giống như một công cụ sinh con.

“ Hoắc tổng, tôi xin lỗi ! ” Cô nhìn hắn nghiêm nghị nói : “ Tôi căn bản không yêu anh, nếu vì trả nợ mà hứa sinh con cho anh thì thật là vô trách nhiệm với đứa bé. Anh có thể nói rằng ạnh có rất nhiều tiền để nuôi con nên không thành vấn đề, nhưng vấn đề sinh con không phải ở anh mà còn ở bản thân tôi, tôi phải làm một người mẹ có trách nhiệm” .

Người phụ nữ này, hạt gạo bẻ ra cũng chỉ toàn đạo lí.

Cô mới hai mươi tuổi lại đã có loại giác ngộ như thế này, không khỏi khiến hắn lau mắt mà nhìn.

" Vì vậy, cô phải yêu tôi trước, mới sẵn sàng sinh con cho tôi? " Mặc dù có khoảng cách giữa hai người , nhưng những lời này vẫn khiến trái tim của Lục Tiểu Khê đập thình thịch.

“ Không …” Cô cảm thấy có chút bối rối, “ Ý tôi là, đứa trẻ là kết tinh của tình yêu, chúng ta rõ ràng không có chút tình yêu nào …”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!