Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

19: Bị người khác tính toán cường bạo

1550 Words

Lục Tiểu Khê lo lắng bị bắt lại, nên nhìn một chút ra ngoài tường, phía dưới là từng khóm bụi gai, lòng cô lập tức sợ hãi, nhưng cũng trỗi lên dũng khí.

Ngay lúc này, cô ngoại trừ muốn trốn khỏi nhà của Hoắc Ngự Đình để tham gia họp lớp, cơ hồ cũng không có cân nhắc hậu quả.

"A... Ti..." Cả người cô rơi vào bụi gai, cánh tay bị khứa đau đớn.

Vẫn may là cô mặc quần dài, nên cũng chỉ có cánh tay bị quẹt thương.

Không thể quan tâm được nhiều như vậy, cô phải nhanh chân chạy khỏi khu vực quản lý của Hoắc Ngự Đình.

Dù sao bị phát hiện thì cô cũng không có kết quả tốt, không bằng đi tham gia buổi họp lớp rồi về chịu phạt.

Không thể không nói nhà của Hoắc Ngự Đình diện tích rất rộng, cô chạy rất lâu mới nhìn thấy một chiếc xe taxi, như một nhánh cỏ cứu mạng, cô đứng giữa đường lớn chặn xe.

Lái xe bị cách đón xe của cô dọa sợ, đợi cô lên xe, liền nhịn không được trêu ghẹo một câu, "Tiểu thư, đón xe như cô là kiểu muốn đòi mạng, không ai dám chở."

"Thà chết như thế này, còn hơn bị người khác giết!" Cô hướng mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nội tâm hốt hoảng, không khác gì người bị đuổi giết thật sự.

Bạn học đã chọn một nhà khách sạn, hai mươi phút sau, Lục Tiểu Khê đã đuổi tới mục đích.

"Tiểu Khê, cậu đến chưa, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu cậu thôi đói!" Dư Lôi thúc giục cô.

Sau khi cô xuống xe, thì phát hiện chỗ đầu có một vết thương, còn cánh tay trầy da cũng đã bắt đầu phiếm hồng, mùa hè thường mặc ngắn tay, muốn che cũng không che được.

"Lôi Lôi, tôi đến rồi." Cô vừa đi vừa đáp.

"Tiểu Khê!" Một thanh âm quen thuộc từ trước mặt vang lên.

Cả người cô như bị điểm huyệt, trong nháy trở nên mắt ngơ ngẩn.

"Tiểu Khê, anh nghĩ là đời này sẽ không thể gặp lại em!" An Tuấn Hào bước lên phía trước, ôm chặt lấy cô, ôm chặt độ cơ hồ khiến cô không thở nổi.

"Tuấn Hào, anh… Anh trước buông em ra…" Cô đẩy anh ấy.

An Tuấn Hào lại ôm chặt hơn, "Anh không thả, anh sợ anh vừa buông lỏng, em đã không thấy tăm hơi…"

Nội tâm Lục Tiểu Khê làm sao không nhớ anh ấy, chỉ là cô biết rõ mình đã gả cho Hoắc Ngự Đình, nếu như cùng anh ấy mập mờ không rõ…

"Tuấn Hào, anh buông ra trước, em có lời nói với anh" Cô nhẹ giọng nói với anh, gần như là thương lượng.

An Tuấn Hào lúc này mới buông cô ra, chăm chú nhìn cô, "Tiểu Khê, emi gầy…"

Lục Tiểu Khê chóp mũi chua chua, nghĩ thầm, có lẽ trên đời này cũng chỉ có An Tuấn Hào yêu thương cô như thế.

Ngay cả mẹ, người cùng cô nương tựa lẫn nhau, cũng vì Phùng Mạnh không bị đòi nợ mà xin cô gả cho Hoắc Ngự Đình...

"Hoắc Ngự Đình đối em có tốt không?" Lúc An Tuấn Hào hỏi chuyện này, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Làm sao để trả lời đây?

Nếu như nói không tốt, anh ấy khẳng định sẽ lo lắng cho cô. Nếu như nói là tốt, trong lòng của anh ấy cũng không mấy dễ chịu.

"Tiểu Khê, thì ra là cậu ở đây, khó trách chúng tôi ở cửa chờ cậu lại không thấy" Đúng lúc Dư Lôi chạy đến giải vây.

Cô lúng túng cười với Dư Lôi, lại nhìn qua gương mặt tràn ngập tâm sự của An Tuấn Hào, "Chúng ta vào trước đi, đừng để những bạn học khác đợi lâu."

"Khoan đã!" Dư Lôi như phát hiện ra cái gì, nắm lấy cánh tay Lục Tiểu Khê hỏi: "Tiểu Khê, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là Hoắc Ngự Đình bạo lực gia đình?"

Cô đã cố gắng che đậy, không ngờ là vẫn là bị phát hiện.

"Còn có quần cậu, làm sao bị rách?" Dư Lôi giống như thám tử, phát hiện vấn đề liền bắt đầu điều tra nguyên nhân, "Cậu trên đường gặp cướp hả?"

Khụ khụ khụ, cô còn sầu vì không biết giải thích thế nào, được nhắc một như thế, trong nháy mắt đã tìm được cớ, "Đúng vậy, xém chút bị cướp…"

Vốn cho là cô lấy một cái cớ không có chút sức thuyết phục, nào biết được vậy mà Dư Lôi lại tin là thật, "Haizz, Hoắc Ngự Đình cũng thật là, cô tốt xấu cũng là vợ của năm nhân trăm tỷ, đi ra ngoài sao có thể không phái bảo tiêu ở bên cậu chứ, nếu mà xảy ra chuyện gì…"

"Lôi Lôi, chúng ta đi vào trước…" Cô có chút cố kỵ nhìn An Tuấn Hào một chút, phát hiện anh ấy chỉ trầm mặt, có chút không vui.

Dư Lôi cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện không có đầu óc.

Lúc này nói đến Hoắc Ngự Đình, An Tuấn Hào trong lòng khẳng định không thoải mái.

Lo lắng bí mật sẽ bị tiết lộ trong hộp đêm, nên cô đã nhắc nhở cô ấy, "Cậu ngàn vạn không thể nói cho những bạn học khác chuyện tôi đã kết hôn, một chữ cũng không thể!"

"Yên tâm đi Tiểu Khê, tôi nửa chữ cũng sẽ không nói!" Đạt được Dư Lôi cam đoan, cô mới yên tâm.

Cũng không chú ý tới An Tuấn Hào không có cùng với các cô đi vào họp đêm, vẫn là sau khi nói chuyện với các bạn học mới chú ý tới chuyện này.

Không biết vì cái gì, không thấy An Tuấn Hào, lòng cô chợt cảm thấy rỗng.

Mặc dù cô hiểu rõ, giữa bọn họ là không thể nào, thế nhưng là ba năm tình cảm làm sao có thể nói kết thúc liền kết thúc.

"Tiểu Khê, uầy, đây là chỗ chúng tôi để lại cho cậu." Ngọc Lôi kéo cô lại chính giữa chỗ ngồi, ngồi sát bên An Tuấn Hào.

"Đúng vậy, Tiểu Khê, tôi nghe Tuấn Hào nói cậu gần đây đang giận anh ấy" Họp lớp lần này đều là bạn cao trung, bình thường cũng thường liên hệ, quan hệ coi như không tệ, người nói chuyện chính là hoa khôi của lớp Lý Thục Đình, cô ấy rất thích An Tuấn Hào, bất quá trong lúc họ quên nhau, cô ấy cũng từ thích An Tuấn Hào chuyển qua chúc phúc bọn cô.

Dư Lôi tiếp lời "Cặp đôi ở bên nhau xảy ra mâu thuẫn là chuyện rất bình thường."

"Đúng vậy, huống chi Tuấn Hào đã lấy ra toàn bộ thành ý, mời chúng ta họp lớp, mục đích cũng là vì chúng ta sẽ làm Tiểu Khê vui vẻ"

Cho nên nói, buổi họp lớp này là An Tuấn Hào cố ý tổ chức?

Cô nhìn về phía Dư Lôi, chỉ thấy Dư Lôi đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm bạn học nam vừa mới mở miệng, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ mọi chuyện.

Lòng cô vốn là tràn đầy áy náy đối với anh ấy, hiện tại biết anh ấy làm như vậy, trong lòng càng thêm băn khoăn.

"Kia, Tuấn Hào tới, mau lại đây ngồi!" Dư Lôi nhường chỗ ngồi cho An Tuấn Hào.

"Tiểu Khê, cùng anh quá đây một chút." An Tuấn Hào dắt tay của cô.

Lục Tiểu Khê không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ ngây ngốc cùng hắn ra khỏi phòng.

"Sao thế?"

"Ngồi xuống." An Tuấn Hào chỉ chỉ ghế sô pha sau lưng cô.

Lục Tiểu Khê ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi.

An Tuấn Hào ở trước mặt cô một chân quỳ xuống.

"Tuấn...... Tuấn Hào, anh làm gì vậy?" Hành động này không khỏi khiến cô nghĩ tới tư thế cầu hôn.

Tìm cô đập như trống chầu, khuôn mặt xoát đỏ lên.

Hết thảy mọi chuyện đến quá mức bất ngờ, khiến cô không phân rõ đây là vui sướng hay là bối rối.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!