Lọc Truyện

 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào

18: Leo tường bỏ trốn

1670 Words

Lục Tiểu Khê trong lòng có dự cảm không rõ, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết? Ai nói cho cậu?"

"Ngoại trừ An Tuấn Hào, còn có thể là ai?" Dư Lôi tại đầu dây bên kia oán trách: "Tiểu Khê, không phải tôi nói cậu, cậu gả cho Hoắc Ngự Đình là chuyện lớn, cậu vậy mà cũng có thể giấu, nếu là tôi, tôi đã không kìm nén được mà tuyên cáo toàn thế giới!"

Đối mặt với Dư Lôi đang kích động, Lục Tiểu Khê chỉ có thể ở đầu dây bên này bình tĩnh nhắc nhở cô: "Cậu tỉnh táo một chút!"

"Chuyện lớn như vậy, cậu nói tôi làm sao để bình tĩnh? Lục Tiểu Khê, cậu gả cho nam nhân giàu nhất thành phố S đấy, là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh, cái này mà cũng có thể bình tĩnh?" Sau khi Dư Lôi kích động, tránh không được hiếu kỳ về vẻ ngoài của Hoắc Ngự Đình: "Hoắc tổng không dễ nhìn sao?"

Dư Lôi chưa từng thấy Hoắc Ngự Đình, hắn chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Dư Lôi hiếu kỳ đó là bởi vì hắn không lộ diện trước mặt công chúng, mà ban ngày trong tiệc rượu, nhiều ống kính hướng tới bọn cô như thế, hiện tại lại không có tin tức nào, không thể không nói quan hệ xã hội của hắn thật khủng.

Chuyện như thế này cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô không hi vọng màn hôn nhau kia bị chụp rồi đem công khai, còn viết ra một câu chuyện tình ái không thật.

"Giống như trong mấy lời truyền tai nhau thôi, què chân, tướng mạo bình thường" Cô bĩu môi đáp lời.

"Khó trách Hoắc tổng không muốn xuất đầu lộ diện, thì ra là vì tướng mạo có vấn đề, haizz, bất quá Tiêu Khê này, tôi vẫn là ghen tị cậu, dù sao gả cho Hoắc tổng, cậu chính là người vợ được nhiều sự chú ý của gia đình họ Hoắc tại thành phố S, thật khiến nhiều cô gái ghen ghét đấy!" Cách màn hình điện thoại lập tức vang lên âm thanh ghen tị của Dư Lôi.

Dừng, cô không thèm!

Ai gặp được Hoắc Ngự Đình kì quái đó, không sụp đổ mới là lạ!

"Cậu gọi điện thoại là vì nói chuyện này?" Cô không muốn nói chuyện liên quan tới Hoắc Ngự Đình, nói tiếp sẽ tức giận mất.

"Dĩ nhiên không phải." Dư.Lôi tại đầu dây bên kia cười hắc hắc: "Là muốn hỏi cậu là ngày mai họp lớp có đến không, dù sao hiện tại cậu cũng là Hoắc phu nhân, chúng ta họp lớp, cậu…"

"Dư Lôi, cậu lại âm dương quái khí cái gì, cẩn thận tôi cùng cậu tuyệt giao!" Tốt xấu gì cũng là năm sáu năm tình chị em, nói cái gì cũng sẽ không để ý lắm: "Còn có cái này nữa, chuyện tôi gả cho Hoắc Ngự Đình, chỉ có cậu và An Tuấn Hào biết, hai ngươi nếu nói cho người khác, tôi thật sẽ cùng hai người uyệt giao!"

"Cậu yên tâm đi, không có cậu cho phép, tôi sẽ không lộ ra, lại nói, an tuấn hào cũng không phải nhiều chuyện, hắn là chịu không được tôi quấy rầy đòi hỏi mới nói cho tôi, dù sao tôi với cậu là bạn thân, mà hắn lại rất lo lắng cho cậu, nên nói ra để cho tôi quan tâm cậu nhiều hơn." Dư Lôi đem ý của An Tuấn Hào nói lại cho cô, "Tiểu Khê, tôi biết cậu là vì trả nợ cho tên cha dượng kia, nếu không cũng sẽ không chia tay với An Tuấn Hào… Anh ấy mặc dù rất khó chịu, nhưng anh ấy nói anh ấy không trách cậy, chỉ trách mình vô dụng, không thể bảo vệ tốt cậu thôi…"

Lục Tiểu Khê nghe xong, trong lòng rất cảm thấy rất khó chịu.

"Tiểu Khê, ngày mai đến đi, không làm người yêu, thì cũng là bạn bè"

Lục Tiểu Khê nhịn xuống nước mắt sắp trào ra, mà nhỏ giọng đáp ứng "Được"

Hoắc Ngự Đình cả đêm đều không về phòng ngủ nghỉ ngơi, Lục Tiểu Khê ngày hôm sau thức dậy, bên giường vẫn trống rỗng, trong lòng thoáng mừng rỡ, nghĩ đến hôm nay muốn tham gia buổi họp lớp, cô liền nhanh chóng rời giường rửa mặt.

Sau khi xuống lầu, Tiểu Điệp như thường lệ mời cô đi xuống phòng ăn ăn điểm tâm.

"Hoắc ngự đình đâu?" Phòng ăn không có một ai.

"Tiên sinh đã ra ngoài." Tiểu Điệp cung kính trả lời cô.

Ra ngoài?

Chuyện cô muốn đi họp lớp phải làm sao bây giờ?

Không biết không có chỉ thị của hắn, mấy người hộ vệ ngoài kia có thể thả cô ra ngoài hay không.

Ăn sáng xong, cô ôm hy vọng thử đi đến cửa chính, kết quả là một màn quen thuộc liền xuất hiện, "Thật có lỗi thưa thiếu phu nhân, tiên sinh có dặn là ngài không thể ra ngoài."

"Nhưng hôm qua hắn đã đồng ý cho tôi ra ngoài." Lục Tiểu Khê thanh minh, đồng thời phát hiện mình cực kỳ giống phạm nhân ở nơi này.

Trên danh nghĩa là thiếu phu nhân, nhưng sống so với người hầu cũng không bằng.

Bởi vì Tiểu Điệp cùng Tiểu Mỹ còn có thể ra ngoài mua sắm, dạo phố, nhưng cô thì đâu được, đi chỗ nào còn phải ăn nói khép nép cầu xin Hoắc Ngự Đình.

Ngẫm mà lòng như nghẹn lại.

"Thật xin lỗi phụ nhân, tiên sinh vừa rồi không có ra lệnh." Vệ sĩ cứng rắn trả lời.

Lục Tiểu Khê buồn từ đầu đến chân, cô lê lết lòng đầy mất mát trở về biệt thự.

Tiểu Mỹ nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt thì vội vàng bưng lên đĩa hoa quả lấy lòng "Thiếu phu nhân, ăn chút trái cây đi."

Cô lắc đầu, "Cảm ơn, tôi không muốn ăn."

Tiểu Mỹ nháy mắt với Tiểu Điệp, "Nhanh dỗ dành thiếu phu nhân đi!!!"

Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, mỉm cười hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài làm sao vậy? Có phải có chuyện phiền lòng không? Có thể nói cho tôi và Tiểu Mỹ, chúng tôi giúp ngài chia sẻ"

Cô ngẩng đầu nhìn hai cô gái nhiệt tình, cảm thấy việc này Hoắc Ngự Đình không đồng ý thì không ai có thể giúp.

"Hoắc Ngự Đình là tên vương bát đản" Cô tức giận đến nhịn không được mà mắng.

Tiểu Điệp cùng Tiểu Mỹ sắc mặt cứng đờ, giống như không thể tin được cô sẽ mắng Hoắc Ngự Đình.

"Thiếu phu nhân, tâm tình không tốt thời điểm cần phát tiết đâu, ngài dạng này buồn bực đối thân thể không tốt, lại nói, tôi cùng Tiểu Điệp chính là đến giúp ngài phân ưu đây này." Tiểu Mỹ tiếp tục nhiệt tình nói.

Miệng Lục Tiểu Khê hơi vểnh lên, tâm tình không được tốt, "Ta muốn đi họp lớp nhưng Hoắc Ngự Đình không cho ta ra ngoài!

Có lẽ là cô cảm thấy hai cô gái này không cách mình bao nhiêu tuổi nên cũng dễ nói chuyện với các cô ấy.

"Chuyện này…" Tiểu Mỹ khó xử nhíu mày, tuy có tâm giúp đỡ, nhưng Hoắc Ngự Đình là ông chủ của cô, cô nào dám làm việc đắc tội ông chủ của mình, thật đúng là lực bất tòng tâm.

Tiểu Điệp bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, lo lắng bị Bạch quản gia nghe thấy, nên đặc biệt nhỏ giọng đề nghị, "Thiếu phu nhân, chỗ phía sau núi có thể leo tường ra ngoài."

"Tiểu Điệp, cô nói hàm hồ cái gì, tường cao như vậy, cô lại bảo thiếu phu nhân trèo, vạn nhất nếu là xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao nói với tiên sinh?" Tiểu Mỹ ngăn cản, rồi khoát tay nói, "Thiếu phu nhân, ngài tuyệt đối đừng nghe Tiểu Điệp nói hươu nói vượn."

"Phía sau núi ở đâu?" Chỉ cần có thể ra ngoài, đừng nó lài leo tường, dù cho xuống biển thì cô cũng nguyện ý.

Tiểu Điệp thấy Lục Tiểu Khê thấy hứng thú, thì lặng lẽ meo meo nói cho cô.

Lục Tiểu Khê biết chỗ nọ, thì lập tức hành động, "Đây là số điện thoại của tôi, Hoắc Ngự Đình nếu có trở về, hai cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến lúc đó lại nghĩ biện pháp trở về, nhưng hai cô đừng nói nói tôi ra ngoài nhé"

Kế hoạch còn chưa có thành công, cô đã tính toán cho mình phải làm gì sau khi đi ra ngoài, thật đúng là tự tin.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!