Lọc Truyện

Cô vợ lừa đảo: thiếu gia tôi sai rồi

Người đàn ông vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ của cô, rồi quay người lại rời đi không chút lưu luyến.
Khương Tiểu Mễ sững người một lúc, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra…. Một cảm giác bị sỉ nhục dâng lên.
“aaaaaaaa…”Đôi chân nhỏ bé
của cô hết đá rồi đạp vào trong chăn.
Xả giận như vậy đủ rồi, cô nhanh chóng bước xuống giường, nhặt tờ giấy mời bị thủng một lỗ kia lên, tim cô thắt lại, chuyện này
còn buồn hơn chuyện vừa mới bị bắt nạt khi nãy nữa.
Không biết liệu có thề làm lại tờ khác được không.
Phòng ăn ờ lầu dưới.
Khương Tiểu Mễ đeo chiếc túi nhỏ chạy ngay xuống dưới đó, đến nơi thì nhìn thấy chủ biên đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, tướng mạo người đó cũng bình thường, thân hình giống như quả bóng, bụng của ông ta gần như áp sát vào
bàn.
“Đây là phóng viên trong công ty của ông đã giành được giải thường đúng chứ?”
“Đúng, chính là cô ấy, Khương Tiểu Mễ, giới thiệu một chút, đây là chủ nhiệm Trương, là người do ban tổ chức cử tới, chịu trách nhiệm về trao thưởng trong ngày mai, lát nữa ông ấy sẽ giải thích kỹ về tiến trình trao giải ngày mai với cô sau.”
“Đừng đứng như vậy, mau, ngồi xuống đi.” Trương tiên sinh ân cần kéo ghế cho cô ấy.
“Cảm ơn.”
Sau khi ngồi xuống, Trương tiên sinh lại giơ tay gọi phục vụ đến: “Dọn thức ăn lên đi.”
Bữa tiệc hải sản được phục vụ dùng xe đầy đem đến. Các món ăn của Pháp chủ yếu là hải sản, lượng thức ăn thì ít, nhưng hình thức món ăn lại rất nhiều.
“… Sau khi phần trao giải thưởng kết thúc, chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức một cuộc đấu giá. Tất cả các tác phẩm đoạt giải sẽ được đấu giá như một tác phẩm nghệ thuật. Tiền thù lao thu được, trừ
phí làm thủ tục và một số chi phí linh tinh ra, phần còn lại sẽ thuộc về tác giả .”
“Có thật không?” Lần này Tiểu Mễ thật may mắn.
“Tất nhiên. Nào, vì lễ trao giải ngày mai, nâng ly.”
Khương Tiểu Mễ đột nhiên nghĩ đến tấm thiệp mời đã bị tan tành kia, nhân lúc chủ biên đi vệ sinh, cô thận trọng hỏi: “Thực sự xin lỗi, tôi không cẩn thận để thiệp mời rơi vào trong nước, ngài có thể làm lại cho tôi một tờ khác có được không?”
Trương tiên sinh gây khó dễ: “Chuyện này…”
“Tôi van xin ngài đấy.”
Nhìn thấy dáng vẻ cầu khẩn của cô, Trương tiên sinh nở một nụ cười nham hiểm: “Giấy mời dự phòng ở trong phòng của tôi, buổi tối đến phòng tôi để lấy.”
“Đươc a.”
Khuôn mặt không mấy thiện chí của vị Trương tiên sinh kia bị Lâu Thiên Khâm nhìn thấy rõ ràng, lúc này anh đứng ở lầu 2, xuyên qua cửa sổ kính đơn sát mặt đất, nhìn thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ ở bên dưới.
Khi Hoàn Nhan Gia Thái từ hình ảnh phản chiếu trong kính nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, nhất thời nghĩ đến một cảnh như này.
—Báo săn đang chậm rãi liếm
móng vuốt, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của con mồi.
Hoàn Nhan Gia Thái bất ngờ nhướng mày.
Nếu như tôi nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên ông chủ nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ giống như vậy.
Rốt cuộc cô ta có điều gì đặc biệt?
Khi anh chuẩn bị tìm hiểu kỹ hơn thì Lâu Thiên Khâm đột nhiên quay người, để lại một nụ cười
lạnh nhạt vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Tiểu Mễ đưa chủ biên về phòng trước, sau đó đi tìm ông Trương.
Cô đưa tay gõ cửa: “Trương tiên sinh?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!