Lọc Truyện

Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Tài - Lương Tiểu Nhiễm (FULL)

Chương 25: Chiếc bật lửa

“Đúng vậy, ờ thành phố A này thì ai giàu hơn anh được chứ?” Lương Tiểu Nhiễm cất xấp tài liệu vào túi, cố gắng giữ khoảng cách vớỉ anh.

Giang Thành đế ý thây hành động nhỏ này của cô, mặt anh liền tối sầm lại nói: “Bây giờ cô ghét ở cùng tôi đến vậy sao?”

“Anh Giang thật biết nóỉ đùa rồi, tôí thì thật không dám nghĩ như vậy.1 Lương Tiểu Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn trực tiếp vào mắt của anh, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, sắc mặt thì vui buồn bất thường khiến aí nấy cũng khó mà đoán được.

“Sao cô lại không nghe điện thoại của tôi?” Giang Thành có chút tức giận, anh đã hạ cái tôi đàn ông của mình xuống đế gọi điện cho cò trước, vậy mà cò lại không thèm nghe điện thoại.

Lương Tiếu Nhiễm thản nhiên lấy điện thoại ra, rồi chỉ lên màn hình điện thoại nói: “Tôi để ở chế độ ỉm lặng.”

“Lương Tiểu Nhiêm!” Giang Thành đích thực là nổi giận rồi, anh bóp cố tay cô lên nói: “Cò bây giờ dám dùng thái độ này để

nói chuyện với tôi sao?”

“Anh Giang, xin anh hãy tự trọng!” Lương Tiểu Nhiềm gắng hết sức vùng tay ra, giữ khoảng cách an toàn với anh.

“Sao nào, trong lòng cò bây gỉờ lại nhớ mong đến học trưởng Cố của mình đến thế sao?” Trong lòng Giang Thành bỗng dâng lên một cơn giận vô cớ, rõ ràng người phụ nữ này cách đây không lâu còn khóc lóc năn nỉ anh đừng li dị với cò mà.

Lương Tiểu Nhiềm khẽ nhíu đôi lõng mày xinh đẹp của mình lại, theo bản năng cò muốn tránh né vấn đề này.

Nhưng mà thái độ tránh nè này càng giống như mồí lửa ném vào đống rơm, Giang Thành nắm lấy tay cô, rồi đè cô nằm xuống.

“Giang Thành, anh muốn làm gì? Anh đỉên rồí sao?” Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm nhất thời căng thẳng, còn có chút hoảng sợ nữa.

“Đây không phải là điều cô muốn sao? Giả bộ gì chứ?” Giang Thành khóa chặt môi cò lại, không chút quan tâm gì đến cảm xúc cũng như tòn nghiêm của cò, anh thô bạo

xé bung áo khoác ngoài của cò ra.

Lương Tiểu Nhiễm muốn giãy giụa, chống cự lại nhưng với sức lực của cò thì có thể làm gì được anh chứ? Những uất ức của cô thế là không thế kiềm chế được nữa, hai hàng lệ theo gò mà rơi ra.

Động tác ở thân dưới của Giang Thành có chút khựng lại, nhưng anh cũng không dừng lại, cứ thế trực tiếp đâm xuyên qua cỏ.

Cảm giác đau đớn và uất ức, trong nháy mắt như hàng ngàn mũi nhọn đâm thẳng vào trái tìm cồ, trái tim bé nhỏ của Lương Tiểu Nhiễm đã lạnh lẽ đến cùng cực rồỉ.

Lúc sau, Giang Thành sau khi hành sự xong, liền mặc lại áo quần rồi bước xuống xe, anh cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên lại làm như vậy, có lẽ là do trong một thời gian dài anh chưa được giải quyết, cho nên liền xuất hiện nhu cầu sinh lý.

Anh và Lâm Mặc vẫn chưa có phát sinh chuyện quan hệ nam nữ, không biết tạỉ sao, mỗi lần nhìn Lâm Mặc thì trong lòng anh lại không hề có dục vọng ham muốn, rõ ràng Lâm Mặc mới là người trong lòng anh cơ mà!

Lương Tiểu Nhiễm nằm nhìn lên nóc xe, hai mắt cô trống rỗng và tuyệt vọng, toàn thân cô đều lưu đầy dấu vết của Giang Thành, mồi một vết thương như muốn nói ra vừa có một cuộc bạo ngược vừa diễn ra.

Cồ không biết Giang Thành rốt cuộc coi cỏ là gì, là công cụ để sinh con? Hay là món đồ chơi để giải quyết nhu cầu sinh lý?

Rõ ràng là anh ghét cò như vậy, nhưng tạì sao lại muốn làm chuyện này với cô ờ trên xe chứ?

Lương Tiểu Nhiễm nghĩ không ra, cô nằm khóc thầm ướt cả áo quần.

Cô lặng lẽ mặc lại áo quần, chịu đựng cơn đau nhức rồi mở cửa xe, trong giây lát cô cảm thấy một dòng nước ấm từ bụng mình chảy ra, cô lập tức đứng dựa vào gốc cây đế nghỉ ngơi.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Từ trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói díu dàng.

Lương Tiếu Nhiễm ngấng đầu lèn nhìn thì có chút ngạc nhiên: “Bác sĩTống?”

“Là cô à, cô bé?” Tống cấm Nhiên có chút kinh ngạc, nhìn thây sắc mặt táỉ nhợt của cô, không khỏi ân cần hỏi han: “Cô

không sao chứ?”

“Khống, không sao…” Lương Tiểu Nhíềm lắc đầu, cố gắng đè cơn buồn nốn ở ngực xuống: “Tòi bị nhiễm lạnh, nên có chút khó chịu.”

Tống Cẩm Nhiên chìa bịch khăn giấy ra trước mặt cỏ: ‘Lau đí nào, con gái đừng nên tỏ ra cứng rắn quá, mềm yếu chút cũng không phải chuyện xấu gì cả.”

“Cám ơn.” Lương Tiểu Nhiễm sửng sốt đưa tay đón lây.

Khán giấy có hương thơm nhè nhẹ, ngửi vào khiến cò cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Lương Tiểu Nhiễm về đến nhà rồi liền lập tức đi tắm nước nóng, phần thân dưới của cò rịn ra chút máu, cô vội vàng uống thuốc thì mới thấy đỡ hơn.

Lương Tiểu Ngọc chụp vé xe gửi cho cô xem, có chút hào hứng nói: ‘Chị, chiều mai là em về đến nhà rồi, lần này em được nghỉ Tết Thanh Minh đến 5 ngày lận, em có thể ở nhà vớỉ chị nhiều hơn rồi!”

“Được.” Lương Tiểu Nhiễm chỉ trả lời vẻn vẹn 1 chữ, rồi nằm xuống giường ngủ

thiếp đì.

Cô mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong giác mơ thì mẹ cô còn sống, mà cò và Giang Thành cũng đang rất là hạnh phúc bên nhau, hoàn toàn chưa có mấy chuyện đau lòng kia.

Giang Thành vô cùng yêu chiều cô, lúc cò bệnh còn bón thuốc cho cô uống, chăm sóc cô tận tình, chu đáo vô cùng.

“Giang Thành…”

Lương Tiểu Nhiễm giơ tay ra muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại bị vồ hụt vào trong không trung, khiến cô giật mình một cái, bật tỉnh cả ngườỉ dậy.

Bây giờ đã là buổi trưa rồi, bên trong căn phòng trống rỗng, cô lật người lại thì thấy lúc này cửa phòng liền bị aỉ đó mở ra, là Lương Tiếu Ngọc đang hào hứng từ bên ngoài bước vào: ‘Chị, em nhớ chị quá!1

“Tiểu Ngọc, sao em lại về sớm thế này?” Lương Tiếu Nhiễm có chút ngạc nhiên.

Lương Tiểu Ngọc nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, có chút lo lắng hỏi: “Chị, chị sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?”

“Chị khỏng sao, em có đói không? Chị nấu mì cho em nhé.” Lương tiếu Nhiêm nói xong định đứng dậy đi vào nhà bếp.

Lương Tiểu Ngọc thây vậy liền vội vàng lòi cánh tay cỏ lại, vỗ vỗ vào bụng mình nói: ‘Nấu mì gì chứ, lúc nãy em về thì thấy dướỉ lầu có một tỉệm lẩu, hai chị em chúng ta lâu rồỉ cũng chưa ăn lẩu, đi, em dẫn chị đi ăn!”

“Cũng được.” Lương Tiếu Nhiễm không muốn làm cô ấy mất hứng, liền gật đầu đồng ý.

Cũng đã qua giờ ăn trưa, cho nên tiệm lẩu dưới lầu cũng không còn đông khách nữa.

Lương Tiếu Ngọc vừa khuấy nồi lấu vừa nhớ lại: “Còn nhớ lúc trước, chỉ cần mẹ nhận được lương rồi thì đều dẫn chúng ta đi ăn lẩu, lúc đó trong mắt chúng ta lẩu chính là thứ ngon nhất trần đời!”

“Đúng vậy, lúc đó quả thực là thứ ngon nhất.” Hai mắt của Lương Tiểu Nhiễm sáng lên.

Nhà cô vốn không phải là gia đình dư dả gì, cha cô đã mất từ khi cò còn rất nhỏ,

là một tay mẹ cô nuòì dưỡng hai chị em cô lớn lên, cho nên mẹ cò mất sớm cũng là vì lao lực nhiều năm mà thành.

Mặc dù cuộc sống có cực khổ, nhưng một nhà bọn họ đều sống rất vui vẻ và hòa thuận.

Mẹ Lương chưa bao giờ để cho chị em cô phải chịu thiệt thòi gì, chí cần đứa trẻ nhà khác có thì bọn họ cũng sẽ có.

“Chị, chị thật ra không hề cô độc đâu, chị là bảo bốí trong lòng mẹ, cũng mấỉ là người chị tốt nhất trong lòng em, cho nên chị phải học được cách buông bỏ, học được cách nhìn về phía trước mà sống nhé.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!