Lọc Truyện

Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Tài - Lương Tiểu Nhiễm (FULL)

Chương 23: Giết người đền mạng

CÔ muốn bắt taxi về nhưng lại phát hiện điện thoại của mình đã hết pin, trong lòng cỏ nhất thời cảm thấy chới với.

Cảm giác suy sụp của những người trưởng thành ngay lập tức bao trùm lấy cô.

Lương Tiếu Nhiễm ngồi xốm trên mặt đất, cô không thể kìm nén những uất ức trong lòng mình được nữa, cô không hiểu tại sao Giang Thành không bao giờ đứng về phía cô, mặc dù thoạt nhìn chuyện này rõ ràng đều có thể thấy là không phải do cô làm.

Có lẽ…đây chính là cuồng yêu.

Giang Thành đã dành hết sự ưu ái cho Lâm Mặc, còn đối với cô, thì cò chẳng khác gì một trò đùa với anh cả.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, có lẽ ngay từ đầu cò và Giang Thành ờ bên nhau đã là một sai lầm.

Trong đám tang của mẹ mình, Lương Tiểu Ngọc từng hỏi cô có hối hận khi cứu Giang Thành hay không, trước đáy cò có thế không hối hận, nhưng bây giờ cò lại có chút do dự rồi.

Hối hận sao?

Có lẽ là có.

Gió chiều lạnh buốt thổi vào người cô, nhưng Lương Tiểu Nhiềm hoàn toàn không cảm nhận được, sự lạnh lẽo ờthểxác làm sao có thể so sánh được vớí sự lạnh lẽo trong lòng cò chứ?

“Bíp bíp—”

Có tiếng còi ô tố phía sau lưng cồ.

Lương Tiểu Nhiễm bịt tai lại làm như không nghe thây, cứ thế bước đi trẽn đường như không có ai xung quanh.

Giang Thành có chút bực bội, anh tức giận mở cửa, rồi xuống xe kéo cô lại.

“Lên xe!”

“Anh Giang, anh cho rằng hỏm nay anh sỉ nhục tôi còn chưa đủ sao?” Lương Tiểu Nhiễm ngấng đầu lèn nhìn anh, haì mắt cô đỏ hoe.

Trong lòng Giang Thành thắt lạí, cô… đã khóc sao?

“Trước đây không phải đã nói xong xuôi rồi sao, cô phải làm tốt vị trí trợ lý cho Lâm Mặc, cô mới làm mấy ngày mà đã

muốn chạy hả?” Giang Thành trầm mặc nhìn cò.

“Đi làm thì cũng phải có giờtan làm chứ? Tôi là người, chứ không phải là máy móc.” Lương Tiểu Nhiễm lần đầu tiên phản bác lạỉ anh.

Giang Thành sắc mặt tối sầm: “Cô xứng sao? Lương Tiểu Nhiễm, cô ác độc như vậy, một người hay tính kế hại người như vậy mà cũng muốn có giờ tan làm sao?”

“Đúng vậy, trong mắt anh Giang, ngoại trừ cô Lâm ra thì bất cứ ai đến gần anh đều là có ý đồ cả, vậy sao anh không để tôi rời đỉ, đế tỏi đưa bọn trẻ đỉ thật xa và không bao giờ xuât hiện trước mặt anh nữa, như vậy không tốt hơn sao?” Lương Tiểu Nhiềm mệt rồi, cô thật sự không muốn mỗi ngày đều bị mấy chuyện như vậy khiến mình phiền não.

Ước mơ lớn nhất của cô bây giờ là cùng các con rời khỏi thành phố này.

Trong lòng Giang Thành không khỏỉ thắt lại, cảm giác như anh sắp mất đi thứ gì đó quan trọng.

Lương Tiểu Nhiễm hất tay anh ra, xoay người rời đi, lúc này cô đã không còn chút sức lực nào, cả ngày chưa ăn một miếng nào, thế lực đã đến đỉểm cực hạn của cỏ rồi.

“Đứng lại!”

Giang Thành nắm lấy tay cô.

Lương Tiểu Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng cỏ chỉ cảm giác được toàn thân mình mềm nhũn, rồi bất ngờ ngã về phía sau.

“Tiếu Nhiêm!” Giang Thành giật mình, vội vàng ỏm lấy cô.

Trước mắt của Lương Tiếu Nhiễm bỗng tối sầm lại, sau đó cô cứ thế bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh dậy lần nữa, thì cô đang nằm trong bệnh viện để truyền dịch, gần đây sức khỏe của cò ngày càng trở nên tồi tệ, trước đây ờ trường đại học, cô thường thức trắng đêm để làm dự án, cũng thường xuyên quên ăn, nhưng cũng không yếu ớt nhưthế này.

“Cô Lương, cô tính rồi à?”

Cô y tá đấy xe đấy đến gần cô với vẻ mặt dịu dàng.

Lương Tiểu Nhiễm ngồi dậy, gật đầu với cô ấy.

“Cô thây đỡ hơn chưa?” Y tá truyền cho cỏ một ống truyền tĩnh mạch mới và quan tâm hỏi.

“Cũng đỡ hơn một chút.1 Lương Tiểu Nhiễm lắc đầu nói.

Cò y tá thản nhiên nói: “Mấy người trẻ tuổi như cò đừng ham làm việc quá, không thể bỏ bữa chỉ để đi làm, nếu không có việc làm thì vằn có thể tìm việc khác, nhưng nếu cơ thế kiệt sức, sụp đổ rồi thì cô phải làm sao đây?

“Tòi biết rồi.” Lương Tiếu Nhiêm gật đầu, cô cũng không muốn nói gì nhiều.

Cô y tá lẩm bấm thêm vài lời rồi mới rờì đi.

Lương Tiếu Nhiễm không quen vớỉ mùi của bệnh viện nên sau khi truyền dịch xong thì cô liền xuất viện, vì cò đang bị bệnh nên cơ thế vò cùng yếu ớt, đi lại cũng khó khăn, về đến nhà rồi thì cô mới thời gian sạc pin điện thoại.

Lúc này, đột nhiên trên màn hình xuất hiện vô số cuộc gọi nhỡ.

Lương Tiểu Ngọc đã gọi điện rất nhiều, cũng gửi rất nhiều tin nhắn, vì không thế liên lạc được với Lương Tiểu Nhiễm nên cô ấy lo lắng đến mức gần như bật khóc.

Lương Tiếu Nhiễm thấy vậy liền vội vàng gọì lại.

“Chị, chị làm sao vậy?” Lương Tiểu Ngọc nức nở nói: “Chị có biết em tìm chị mà lo lắng muốn chết luôn rồi không.”

“Chị đã tìm được công việc mới, hôm qua bận việc quá nên quên sạc điện thoại, về đến nhà thì lại ngủ quên, xin lỗi đã làm em lo lắng nhé.” Lương Tiếu Nhiêm lập tức giải thích.

Nghe vậy, Lương Tiểu Ngọc mới thớ phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em chỉ sợ chị nghĩ không thông lại đi tìm tên tra nam đó rồi, chỉ, Giang Thành thật sự không phải ngườỉ tốt gì, chúng ta hãy tránh xa anh ta ra một chút.”

“ừ.” Lương Tiểu Nhiễm gật đầu, trong mắt có chút dịu dàng.

“Ôi, em cũng hiểu lòng chị, kêu chị nhanh chóng quên anh ta đi là điều khỏng thể, cuối tuần này em được nghỉ, chúng ta

ra ngoài thành phố chơi cho khuây khỏa, chị thấy thế nào?” Lương Tiểu Ngọc đã lên sẵn kế hoạch rồi, chỉ cần cò gật đầu nữa mà thòi.

Trong lòng Lương Tiểu Nhiềm cảm thấy ấm áp vô cùng: “ừ, chị muốn ăn thịt nướng.”

“Không thành vấn đề, em sẽ chiều chỉ hết!” Lương Tiểu Ngọc đếm đếm ví tiền của mình: “Học kỳ này em tiết kiệm được một ít tiền từ việc làm lặt vặt, chắc chắn đủ đế cho chị tiêu xài.”

“Con bé này, bây giờ học hành cáng thẳng như vậy, sao em còn ra ngoàỉ làm thêm chứ?” Lương Tiếu Nhiễm lập tức chỉnh đốn cô ấy.

Lương Tiếu Nhiễm năm nay đã là sinh viên năm 3, chuẩn bị lên năm 4 rồi, mục tiêu của cô ấy thì cao lắm, cò ấy còn muốn học cao học nữa, cho nên giai đoạn này phải tập trung toàn bộ sức lực để học hành mới đúng.

Lương Tiếu Ngọc lại không quan tâm đến những việc này: “Chị yên tâm, em làm gia sư dạy kèm cho mấy đứa nhỏ thôi, không có làm gì khác cả.”

Việc sinh viên đạì học ra ngoài làm gia sư là một điều rất bình thường.

Lương Tiểu Nhiễm khẽ thở dài, cô có chút đau lòng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, người yêu thương cỏ đều đang cố gắng giảm bớt gánh nặng cho cỏ, nhưng người không yêu cô thì lại muốn vắt khô cạn cô.

Sau khỉ cúp điện thoại, mọi thứ xung quanh liền trở nên yên tĩnh, Lương Tiểu Nhỉễm nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng có chút chán nản.

Giang Thành gọi điện đến, cò không bắt máy mà còn chuyển sang chế độ ỉm lặng.

Giang Thành hôm nay rất kỳ lạ, trước đây anh chính là người không muốn gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, còn hôm nay vậy mà liên tiếp gọi 4, 5 cuộc, đúng là kiên trì mà.

Lương Tiểu Nhiễm chỉ nhìn màn hình đỉện thoại di động của mình sáng lên rồi tối đỉ, tối rồi lạỉ sáng, từ đầu đến cuốỉ vẫn chí thờ ơ nhìn như vậy.

Có lẽ bời vì sự tuyệt tình và độc ác của

Giang Thành đã khiến trái tim cô hoàn toàn lạnh giá, và rồi cò quyết định sẽ tránh thật xa anh ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!