Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Đừng để ý đến bọn họ, không có tiền nhưng lại giả bộ giàu sang, chúng ta tự ăn phần mình là được rồi.” 

Ngưu Càn gật đầu, sau đó cậu ta tò mò nhìn về phía Lê Văn Vân, hỏi: “Đúng rồi Lê Văn Vân, nếu các cầu thực sự không có công việc, chi bằng đi giao hàng với tôi đi, để tôi giới thiệu cho cậu.” 

Trong lòng Lê Văn Vân bỗng thấy ấm áp, một xã hội đầy bon chen xô bồ như này, vậy mà Ngưu Càn vẫn có thể giữ được lương thiện và thuần khiết, quả thực hiếm có. 

Anh lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi tự mình làm ăn nhỏ.” 

Mà Khương Vĩ ngồi bên cạnh khoé miệng run rẩy, nếu tập đoàn Hãn Vũ trong lời cậu ta vẫn còn là làm ăn nhỏ, vậy không biết đối với cậu ta cái gì mới là làm ăn lớn đây. 

“Két!” 

Đúng lúc này, của phòng bao bỗng nhiên mở ra, Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn hướng cửa, tại cửa, có một vài bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, mà người dẫn đầu chính là Diệp Mộng một thân quần trắng, cô vẫn mang dáng vẻ hờ hững như xưa, đi vào phòng, nhìn thấy Tôn Húc thì mỉm cười nói: “Tôi mang mấy người bạn nơi khác đến chắc là không sao chứ?” 

“Hít!” 

Lúc này, trong phòng vang lên tiếng hít khí lạnh, gương mặt mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc. 

Đúng vậy, người mà Diệp Mộng đưa đến chính là ba người Đỗ Tịch Tịch, Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân. 

Bốn người phụ nữ như vậy đứng cạnh nhau, đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất cứ người đàn ông nào, kể cả Tô Văn xinh đẹp nhất lúc này cũng không thể so 

Tôn Húc cũng hơi kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là vậy rồi, có nhiều mỹ nữ đến như vậy, cậu xem đám đông ở đây hứng thú đến cỡ nào!” 

Diệp Mộng hơi lộ ra ý cười, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc bàn xa xa mà chỉ có ba người ngồi, nhìn thấy Lê Văn Vân, ánh mắt cô lập tức ngừng 

lai. 

“Đến đây đi Diệp Mộng, đến bên này ngồi, đặc biệt chừa lại chỗ cho các cậu đây.” Tôn Húc nói. 

Lần tụ họp này, cũng chỉ khoảng hai mươi người đến mà thôi, Tôn Húc đặt ba bàn, một bàn ngồi mười người cũng không thành vấn đề gì. 

Đám người Đỗ Tịch Tịch cũng chú ý đến Lê Văn Vân, Đỗ Tịch Tịch hơi sửng sốt một chút sau đó đi đến trước mặt Lê Văn Vân, hung hăng vỗ vào vai Lê Văn Vân một cái rồi nói: “Lê Văn Vân, sao anh cũng chạy tới đây?”. 

Những người bên cạnh đều sợ ngây người, bọn họ không ngờ được rằng, vị mỹ nữ mà Diệp Mộng đưa đến này lại quen biết với Lê Văn Vân. 

Đặc biệt là đám bạn học nam, gương mặt bọn họ lộ rõ vẻ hâm mộ xen lẫn ghen tị. 

“Chị Diệp Mộng, em ngồi bên chỗ Lê Văn Vân nhé.” Đỗ Tịch Tịch cười nói với Diệp Mộng. 

Diệp Mộng gật đầu sau đó cũng nói với Tôn Húc: “Bàn bên này hơi đông người rồi, tôi cũng qua bên kia ngồi đây!” 

Nói xong, cô đánh tiếng với hai người Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân một cái, sau đó đi sang chỗ Lê Văn Vân, kéo ghế ra rồi ngồi xuống! 

Mà người ngồi hai bàn bên này đều ngớ ra. 

Bốn vị mỹ nữ….vậy mà lại chạy hết sang bên chỗ Lê Văn Vân, ban đầu bọn họ còn kỳ thị Lê Văn Vân, muốn cô lập Lê Văn Vân và Khương Vĩ, nhưng hoàn toàn không ngờ tới lại để cho Lê Văn Vân và Khương Vĩ nhặt được một món hời! 

Mẹ nó mất máu! 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!