Lọc Truyện

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Nguyệt Vy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô bật khóc nức nở: "Tôi ghét anh tôi ghét anh.Huhu...Tại sao lại như vậy, tại sao?"

Cuộc sống vốn đang yên bình tại sao lại xuất hiện Hải Thiên chứ.

Cô thực sự không chấp nhận được, cỏ không muốn.

Trả lại anh Thiệu Khiêm cho cô, trả lại cuộc sống tốt đẹp ấm êm lại đây cho cô? Tại sao ông trời lại bất công như vậy, tại sao lại ép cô đến mức này cơ chứ.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Nguyệt Vy bị bó buộc trong bốn bức tường, cô không thể đi đâu ngoài việc loanh quanh luẩn quẩn ở phòng ngủ.

Nếu Hải Thiên ở nhà, hắn sẽ làm việc ngay tại phòng, giống như đang giám sát cô, nếu hắn đi làm đì Mai sẽ phụ trách chăm sóc cơm nước cho cô, thế nhưng không biết hẳn nói gì, bây giờ mỗi lân dì Mai vào phòng cũng không đứng lại được lâu, đợi cô ăn xong thì ngay lập tức đi ra ngoài.

Đáng nói là, tối nào Hải Thiên cũng tìm cách đụng chạm vào người cô, Nguyệt Vy dù đã tò ra rất khó chịu nhưng hẳn vẫn không chịu nghe.

Đêm nào trong phòng cũng vang lên tiếng nức nở thút thít của Nguyệt Vy cùng tiếng nì non dụ dỗ của Hải Thiên.

"Tôi muốn ngủ.Anh đừng như vậy nữa.Khó chịu"

Cô nức nở, thanh ấm không giấu được sự ủy khuất.

Nhưng người nào đó lại trấn an dụ dỗ: "Ngoan, một chút nữa"

"Không muốn.Anh anh đừng như vậy, đừng...

"Hức...không thích, không thích không thích."

Cô la lên.

"Bảo bối ngoan, từ từ em sẽ quen"

Và cứ như vậy...

Tối nào mãi đến tận khuya, hắn mới buông tha cho Nguyệt Vy.

Cô muốn ngủ cũng phải đợi hắn hôn hít sờ mó mơn trớn một hồi mới được.

Mấy ngày như thế, Nguyệt Vy ngày càng bức bối khó chịu, cô cực kì ấm ức nhưng chẳng làm được gì.

Tối hôm nay, khi Hải Thiên vừa làm xong việc chuẩn bị đi ngủ, cô đột nhiên ngồi bật dậy, thẳng thừng nhìn hẳn.

Hải Thiên bị hành động của Nguyệt Vy làm cho ngây ngẩn, hản còn tưởng cô bị mộng du, định lại dỗ cô ngủ tiếp thế nhưng còn chưa tới gân Nguyệt Vy đã nói: "Đừng tới đây"

Hải Thiên đứng hình nhìn cô: "Em làm sao vậy?"

Nói rồi, Hải Thiên lại định bước lên nhưng Nguyệt Vy lập tức hét lên: "Anh đừng có tới đây mà."

Hải Thiên khó hiếu nhìn cô, cuối cùng vẫn nghe theo bước lùi về sau một bước, đưa hai tay lên như đầu hàng: "Được rồi.

Anh không tới, như thế này được chưa?"

Cô thở phì phò, có chút sợ hãi nhưng vẫn nhịn lại, cô e dè nói: "Anh ngủ ở sô pha đi"

Hải Thiên dường như tưởng mình nghe nhầm, hắn hỏi lại: "Em nói gì cơ?"

Nhìn vẻ mặt âm âm nhu nhu của hắn, khí thế cô giảm đi phân nửa, giọng nói nhỏ đi vào phần: "Anh...anh ngủ bên đó đi"

"Tại sao?"

Hắn nhướn mày nhìn cô, khỏe môi hơi cong lên, đôi mắt dạt dào hứng thú: "Không muốn anh nằm cạnh em"

Hắn bôi thêm một câu làm Nguyệt Vy phát run: "Lá gan của em lớn thật đấy."

Cô so vai, vô thức nắm chặt mép chăn, thấy hắn bắt đầu giận, cô lưỡng lự nói tiếp: "Vậy...vậy...vậy tôi ngủ trên sô pha cũng được."

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhếch môi cười.

Nguyệt Vy không biết hắn đã đồng ý hay chưa, Nguyệt Vy đánh liều ôm gối bước xuống giường, không dám nhìn hắn đi vòng đến sô pha ngồi xuống.

Hải Thiên đứng sững như tượng không hề ngăn cản, đến khi cô vừa nằm xuống một nửa đã bị một tiếng động kinh hoàng làm cho khiếp đảm.

"Choang"

Bàn trà bị Hải Thiên đá đổ, lăn ra giữa sàn, bình tách trên bàn vỡ tan nát.

Đến cả chiếc sô pha đối diện cũng bị một cước của Hải Thiên làm cho lật ngửa.

Nguyệt Vy không kìm được mà hét lên.

Nhận thấy Hải Thiên tới gần, cô theo bản năng muốn chạy nhưng còn chưa kịp bước đã bị Hải Thiên tóm gọn.

Đôi mắt hắn hảng lên những tia máu đỏ, hừng hực lửa cháy như muốn thiêu cháy cô.

Hắn nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh một cái, cô ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Hải Thiên bế thốc lên vai.

Cô hoảng sợ hét lên: "A...đừng...đừng, bỏ tôi xuống, cho tôi xuống"

Hải Thiên nghe lời cô mới là lạ, hắn đi thẳng ra ban công, mỗi nước đi đều mang theo khí thế hừng hực lửa giận.

Gió đêm tạc vào xược qua da thịt giá buốt.

Nguyệt Vy chỉ mặc một chiếc váy mỏng lạnh đến cóng chân, Hải Thiên bế cô lên vai, máu đổ đồn đến tận não vừa khí chịu vừa ngột ngạt.

Nước mắt nước mũi trào ra, cô òa khóc nức nở: "Bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống.Hức...hức...huhu"

Ánh trăng đêm nay rất sáng tỏa xuống ban công rộng lớn lộng gió.

Tiếng khóc của Nguyệt Vy gào thét vang vọng bốn phương, trong đêm đen nghe càng thê lương tuyệt vọng.

Nhưng sau đó, đột nhiên không gian im ắng đến lạ kỳ, yên ắng đến quỷ dị.

Gió vẫn gào, trăng vẫn soi tỏ.

Trên ban công, một cô gái đang ngồi trên thành lan can, hai tay bám chặt vào vai người đàn ông.

Lại gần một chút có thể thấy đôi chân mảnh khảnh nhỏ bé đang run lẩy bẩy.

"Bây giờ em muốn thể nào?"

Giọng Hải Thiên lành lạnh, lạnh như gió đêm tràn qua.

Một tay hắn chống lên lan can, một tay chế trụ cô xoa nhẹ, âu yếm như đang nói với tình nhân: "Bé con, bây giờ nghe anh nói này, em có hai lựa chọn.Một là ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, hai là..."

Mặt Nguyệt Vy tái xanh, môi trên môi dưới không ngừng va vào nhau, cô lắc đầu như điên: "Cho tôi xuống, cho tôi xuống"

Cô không dám nhìn xuống bên dưới, cả người run lẩy bẩy.

Gió đêm sượt qua làn váy mỏng, hai chân Nguyệt Vy trắng nõn buông thòng trên lan can.

Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn của Hải Thiên, dưới ánh trăng từng đường nét trên gương mặt hẳn hiện lên một cách nhu hòa dịu dàng.

Đến cả nụ cười trên môi cũng tràn đầy ôn nhu, chiếc răng khểnh bên môi như lóe sáng: "Bé ngoan, nói anh nghe câu trả lời của em"

Cô khóc òa lên chẳng nói được gì nữa.

Nước mắt Nguyệt Vy rơi đầy trên mặt, máu huyết trút nhanh không còn một giọt, gió đêm ù ù bên tai, xược qua da thịt, tay chân đều lạnh đến run rẩy nhưng không lạnh bằng ánh mắt của người đàn ông đối diện.

Vẫn là gương mặt đẹp đế ngũ quan xinh đẹp như con gái đó nhưng ánh mắt Hải Thiên đã lạnh đến cực điểm, đến cả giọng nói cũng khiến cô phát run: "Em muốn sao, nói anh nghe, em muốn thế nào...Hả?"

Nói rồi, bàn tay đặt trên eo Nguyệt Vy đột nhiên dùng sức một cái, cả người Nguyệt Vy ngã về sau.

Tiếng hét của Nguyệt Vy như xé toạc màng đêm.

"Á...KhônggII!!!"

Trái tim trong lông ngực như muốn vọt lên tận cổ họng, Nguyệt Vy sợ hãi đến điên cuồng, nước mắt tràn ngập trên mị, cô lắc đầu liên tục, hai tay ra sức nắm chặt vai Hải Thiên, hoảng loạn van xin: "Đừng, đừng...tôi xin anh.Xin anh mà"

Hải Thiên mỉm cười, khuôn mặt ánh lên vẻ tà mị: "Bảo bối em muốn thế nào đây? Nói anh nghe"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!