Lọc Truyện

Cô Ấy Là Để Sủng! ( Phần 3 )

" Này cô kia."

Dạ Tâm đứng từ trong gọi ra, nhìn Bạch Doãn Chy cô đang đứng thơ thơ thẩn thẩn ở đó.

" Vâng tôi đây." Cô liền quay đầu lại đáp.

" Mau đi chuẩn bị nước tắm cho tôi." Dạ Tâm bảo, giọng điệu khiến người khác nghe thấy sẽ rất khó chịu.

" Vâng tôi làm ngay."

Bạch Doãn Chy dừng việc tưới hoa, cô tắt vòi nước rồi đi vào trong.

Dạ Tâm bỗng đưa chân ra, gạt cô ngã.

Bạch Doãn Chy cô thì không chú ý dưới chân, dĩ nhiên liền vấp ngã nhào ra sàn nhà.

" Đáng đời."

Dạ Tâm buông lời, sau đó quay lưng đầy hống ha hống hách về phòng của mình.

Bạch Doãn Chy cô chống tay ngồi dậy, xoa xoa đầu gối, cô lắc đầu thở dài.

Đứa nhỏ này đúng là nên giáo dục cách làm người. Để tính tình như vậy là không nên, sẽ trở thành một đứa trẻ hư đó.

Cô nhanh chân đứng dậy đi lên phòng của Dạ Tâm. Lúc sáng quản gia đã nói sơ qua, nên cô cũng biết mình nên làm gì.

Nhớ không nhầm đây là nhà của họ Dạ. Cô cũng thấy hai cái tên Dạ Phong Lệ và Dạ Tâm dưới cái bức hình lớn treo trong phòng đọc sách, không nghĩ đến đây là chủ nhân của căn nhà này.

Cô đi lên phòng của Dạ Tâm, nhanh tay nhanh chân pha nước cho Dạ Tâm tắm, đang mãi mê lo pha nước tắm ,cô không chú ý đến Dạ Tâm đã đi vào trong.

Thằng bé cúi xuống, miệng cười cười chẳng biết đang có ý gì, cầm vòi sen đang nằm dưới sàn lên, phun thẳng vào người Bạch Doãn Chy đang cúi người đằng đó.

" Á..."

Cô hét lên, nước rất lạnh đó, vòi sen lại bật hết công lực như vậy, lực nước vừa mạnh lại còn lạnh dội lên cả người cô.

" Tiểu thiếu gia...dừng lại..."

Cô đưa tay cố gắng chống lại lực nước đang phun vào người mình, hét toáng lên.

Dạ Tâm thì cứ như làm ngơ, giả câm giả điếc, còn rất thích thú với hành động xấu mình đang làm, không ngừng phun nước lạnh vào người cô.

Phun đến khi cả người cô ướt sũng, Dạ Tâm mới bỏ vòi sen xuống.

" Đáng đời cô."

Dạ Tâm hất cao mặt, kiêu ngạo bảo.

Bạch Doãn Chy bị dội nước từ trên xuống dưới, cả người ướt không còn gì, cô hít thật sâu, chống tay ngồi dậy.

" Tiểu thiếu gia...cậu chơi đủ chưa?." Cô bình tĩnh hỏi.

" Cô..."

Dạ Tâm bất ngờ với sự bình tĩnh của cô. Nếu như trước kia thì những người đó sẽ hét toáng lên, sau đó không ngừng khóc rồi bỏ đi.

Chỉ riêng lần này người làm này lại hết sức bình tĩnh, chịu được trò đùa của Dạ Tâm.

" Nếu chơi đủ rồi thì cậu đi tắm đi, trẻ em tắm trễ không tốt đâu."

Bạch Doãn Chy mỉm cười bảo, cô ôm cái thân ướt như chuột lột này ra khỏi phòng Dạ Tâm.

Vừa bước ra đã đụng mặt Dạ Phong Lệ, thấy bộ dạng của cô anh đã quá quen, cô cúi mặt chào anh một cái, anh bất ngờ như Dạ Tâm.

Cứ nghĩ cô sẽ khóc bù lu bù loa rồi chạy đi, ai dè bình tĩnh còn chào anh như vậy?

Cô gái này bị thần kinh à?

Bạch Doãn Chy trở về phòng của mình, phòng của cô ở dưới nhà, tuy không quá lớn, cũng không có giường, chỉ có một cái nệm nhỏ trải sẵn ở đó, nhưng không sao, có chỗ ngủ là tốt rồi.

Cô đến vali của mình lục lọi quần áo, bộ đồ hầu gái này của cô không thể mặc được nữa, phải thay đồ đi.

Cô nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ướt chèm nhẹp này, thay vào đó một bộ đồ mình hay mặc ở nhà trước kia.

Xong xuôi, cô đi ra, nhanh chóng hâm lại đồ ăn tối đã được nấu sẵn cho cả hai cha con.

Cô cũng làm biếng chào hỏi, dù sao cũng chỉ là giúp việc, không cần quá tìm hiểu chủ nhân ở đây.

Với lại...

Hai cha con nhà họ khiến cô thấy thật sự khó chịu, một người khó chiều, một người hống hách.

Đúng là cha nào con nấy!

...

Nửa đêm, Dạ Tâm và Dạ Phong Lệ đi thập thò lén lút đi xuống phòng của Bạch Doãn Chy.

Dường như cả hai chưa bỏ cuộc, muốn đuổi Bạch Doãn Chy cô đi.

Dạ Phong Lệ bỏ cái lồng nhỏ trên tay xuống, bên trong có vài con chuột nhỏ anh bắt được, anh mở cửa lồng ra, nhẹ nhàng thả mấy con chuột ấy ra.

Sau đó Dạ Tâm nhanh tay đóng cửa lại, cũng không quên dùng chìa khóa dự phòng có sẵn ở đó khóa trái cửa từ bên ngoài lại.

" Về phòng ngủ thôi." Anh nhìn Dạ Tâm, đắc ý bảo.

" Vâng."

Dạ Tâm cười tươi, cũng đầy đắc ý như anh, sau đó cả hai cha con nhẹ nhàng rời khỏi đó.

Bên trong, Bạch Doãn Chy ngồi ngơ ngác nhìn mấy con chuột chạy qua chạy lại, chúng không ngừng kêu.

Cô đi đến, nắm lấy vặn cửa mở ra.

" Không mở được."

Cô đứng nhìn cánh cửa, khỏi hỏi cũng biết ai đã bày ra trò này.

Cô quay đầu lại nhìn đám chuột trước mắt, cô không sợ chuột, bọn chúng còn đang nhìn cô kia kìa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!